Lộ Dương cúi xuống thấy Quả Quả nằm sấp trên chân mình, cười hì hì với cậu, nhóc con thấy Lộ Dương cũng nhìn nó lại hưng phấn hô: “Anh ∼!”

Lộ Dương vô cùng bất ngờ khi anh trai Trâu Kỳ lại là Trâu Trữ, tướng mạo hai người họ thực sự không có bao nhiêu tương tự. Trâu Kỳ lớn lên tuy tính cách lạnh lùng, nhưng ngũ quan hơn người, thả vào dòng người chính là hạc giữa bầy gà, còn Trâu Trữ mặc dù sở hữu chiều cao nhiều người mơ ước, nhưng gương mặt lại bình thường, chỉ có thể xem như ngũ quan đoan chính, cả người toát ra hơi thở ôn hòa thân cận, tương phản như mặt trăng và mặt trời vậy.

“Quả Quả, đã lâu không gặp.” Lộ Dương sờ đầu nhóc con.

“Anh đã lâu không gặp.” Quả Quả nói rồi lập tức nhìn về phía Trâu Kỳ, “Chú nhỏ, chú với anh sao lại đi cùng nhau, hai người ở chung một chỗ sao ∼!”

“Ừm.” Trâu Kỳ gật đầu, theo thói quen muốn đưa tay vuốt đầu thằng bé, thấy tay Lộ Dương đã chắn ở trên nên thôi.

Lộ Dương: “…” Hình như có gì đó sai sai, “ừm” của ông chủ là thành một câu rồi sao.

Trâu Trữ ngoài ý muốn liếc nhìn Trâu Kỳ, Quả Quả tuổi còn nhỏ nói chuyện không cố kỵ, một câu này người khác nghe vào sẽ ra ý nghĩa khác, trẻ con biểu đạt không rõ ràng, người lớn đơn nhiên nghe liền biết, nhưng Trâu Kỳ thế mà không sửa lời Quả Quả, khiến anh không khỏi nhìn Lộ Dương nhiều hơn vài lần.

“Sao anh quen biết cậu ấy?” Trâu Kỳ trông bộ dạng thân thiết của Quả Quả với Lộ Dương đã đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn xác nhận.

“Lộ Dương chính là người lần trước cứu Quả Quả, trước đó còn gặp ở Áo Đình, em còn nhớ không?” Trâu Trữ nói.

Áo Đình là nhà hàng lần trước Lộ Dương cùng bạn bè ăn liên hoan. Được anh nhắc nhở, hai người mới nhớ lại lần chạm mặt đó, chẳng qua là thời điểm nhìn nhau quá ngắn đôi bên đều không để trong lòng, không nghĩ lại có duyên như vậy.

“Lần trước tạm biệt còn tưởng không có cơ hội gặp lại, không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Trâu Trữ kêu Quả Quả qua kia ngồi, rồi cười nói với Lộ Dương, “Cậu thật đang làm ở chỗ A Kỳ sao, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu vẫn là sinh viên phải không?”

“Vâng, năm nay năm tư đại học, hiện đang làm thực tập sinh ở công ty Trâu tổng.” Lộ Dương trả lời rành mạch. Cảm thấy định mệnh thật vi diệu, bắt đầu từ nhóc con cậu vô tình cứu được cư nhiên là cháu trai Trâu Kỳ, rồi như có sắp đặt mọi người đều từng gặp mặt nhau, cho nên cũng không cảm thấy quá mức câu nệ.

“Đúng là có duyên thật.” Trâu Trữ trêu đùa liếc mắt nhìn Trâu Kỳ, cười nói, “A Kỳ, không ngờ em lại mời được Lộ Dương làm thư ký, nghe Quả Quả nói cậu ấy chính là vô địch tiểu bá vương a, lần này em có thể tiết kiệm tiền bảo tiêu rồi.”

“Đúng, đúng. Vô địch tiểu bá vương.” Quả Quả phụ hoạ.

“Không khoa trương thế đâu, tôi chỉ đùa đứa nhỏ chút thôi.” Lộ Dương có chút lúng túng, lúc đó cậu chỉ thuận miệng nói vui mà thôi, nào biết cậu nhóc này lại đi kể hết với người nhà của bé chứ.

“Đúng là rất lợi hại.” Trâu Kỳ đầy ám chỉ nhìn cậu, “Một chọi ba phỏng chừng không thành vấn đề.”

Một chọi ba… Lộ Dương toát hết mồ hôi, dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta muốn ám chỉ cái gì, nhớ đến đoạn lịch sử đen tối trong ngõ Lão Nhai, cậu lựa chọn im lặng không lên tiếng nữa.

Trâu Trữ đảo mắt dò xét cả hai một lát, chạm phải cái liếc mắt đầy ẩn ý của em trai nhà mình, cười ha ha vài tiếng, đem thực đơn đưa cho Lộ Dương, “Lộ Dương muốn ăn chút gì không? Lần trước vẫn chưa cảm ơn cậu, lần này đừng khách sáo, vừa rồi tôi có gọi trước vài món rau cho Quả Quả, cậu xem có gì thích thì gọi thêm.”

Trâu Trữ đã ngỏ ý nhiều lần, Lộ Dương cũng không tiện từ chối, mĩm cười chuyên nghiệp, nói câu đáp ứng, nhận thực đơn mở ra xem, tuân thủ đạo lý ông chủ là áo cơm cha mẹ, cậu ưu tiên hỏi Trâu Kỳ muốn ăn gì trước.

“Không ăn cá, không ăn bông cải, khổ qua, rau cần.” Trâu Kỳ mắt không chớp liệt kê một đống thứ mình ghét bỏ, nếu sư đệ đã muốn biết, vậy thì nói cho cậu biết, để sau này còn nhớ.

Quả thực kén chọn đến đến không có bằng hữu! Mệt anh có thể lớn lên cao to như vậy! Lộ Dương lại âm thầm phun tào, nhất nhất gật đầu, “Được.”. Nói xong nhanh nhẹn dựa theo bữa trưa thường hay mua chọn cho anh thêm hai món nữa, kế đó mới gọi cho mình.

Nghe Lộ Dương gọi mấy món ăn anh thích với nhân viên, thời điểm cúi đầu uống trà khóe miệng Trâu Kỳ bất giác khẽ cong, một chút tươi cười nhợt nhạt này vừa vặn rơi vào cặp mắt quan sát của Trâu Trữ, khiến anh không khỏi nhướng mày, ánh mắt tới tới lui lui giữa hai người nhiều lần. Hình như có chuyện gì đó anh không biết.

“A Kỳ từ bé đã được bà nội nuôi thành miệng lưỡi kén chọn thế đó, Lộ Dương đừng để ý.” Trâu Trữ nói.

Lộ Dương vội vã biểu thị sao có thể, bản thân cũng không phải M, nào dám cười nhạo tật xấu của ông chủ.

“Vậy là tốt rồi.” Trâu Trữ cười cười, ánh mắt chuyển qua người em trai từ đầu tới cưới không chút biểu tình bên cạnh, anh nói câu kia cũng chỉ để thăm dò một chút, bây giờ nhìn em trai mình tựa hồ không để ý anh trước mặt Lộ Dương nói hết thói xấu của nó, Trâu Trữ cười thầm, anh cảm thấy bản thân hiểu ra cái gì đó rồi.



Sau khi ăn xong Trâu Trữ cùng Quả Quả rời đi, Quả Quả lưu luyến không rời tạm biệt Lộ Dương, mời cậu lần sau đến nhà chơi, Lộ Dương lễ phép đáp ứng, còn đi hay không lại là chuyện khác.

Giải quyết xong cơm trưa, cả hai trở về công ty, giờ này tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, Lộ Dương sợ buổi chiều không kịp nộp báo cáo chẳng dám ngủ, sau khi thấy Trâu Kỳ trở về phòng làm việc của anh liền đi mở máy tính tra tài liệu.

Buổi chiều đi làm Trâu Kỳ đích thân dặn dò Trương Vấn Dự và tổ công trình, vì vậy nếu như cần tài liệu tiến độ công trình Lộ Dương có thể trực tiếp liên hệ bọn họ. Sau khi cầm tài liệu trong tay viết báo cáo cũng suôn sẽ hơn nhiều, trong quá trình còn tìm mấy đứa bạn chung trường theo chuyên ngành thiết kế và công trình xin tư vấn, hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.

Thực ra thì viết báo cáo công trình không khó, khó ở chỗ bắt cậu một người ngoài nghề cho đề nghị và ý kiến, hơn nữa còn phải nói thêm phương hướng lắp ráp hậu kỳ nên mới tương đối phiền toái. Lộ Dương chỉnh cả buổi chiều, đại khái đến giờ tan tầm mới viết xong, nhưng còn cần kiểm tra và sửa đổi thêm lần nữa. Sau khi Liễu Sa và Trương Vấn Dự ra về văn phòng cũng chỉ thừa lại mình cậu, cậu dự định làm xong rồi mới rời đi.

Ước chừng quá giờ một chút Trâu Kỳ mới từ phòng làm việc của mình bước ra, thấy Lộ Dương đang hì hục ở đấy thì dừng bước, “Sao còn chưa về?”

“Còn chưa viết xong báo cáo.” Lộ Dương đáp, “Xin lỗi, tôi gần xong rồi, nhất định có thể nộp trong hôm nay.”

Trâu Kỳ mới chực nhớ câu trước khi tan việc nộp lại của mình, khẽ nhíu mày, bước qua nhìn bản thảo, khom lưng đưa tay phủ lên con chuột, nhấn biểu tượng lưu trữ, “Mai lại viết, bây giờ đi ăn cơm.”

Lúc tay Trâu Kỳ cầm lấy con chuột Lộ Dương liền vội vã rút tay về, nhìn anh tắt văn bản, chần chờ một chút mới nói, “Tôi không đói lắm, Trâu tổng ngài cứ về trước đi.”

Trâu Kỳ đứng ở bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống nói, “Tôi đói.”

Anh đói thì anh đi ăn đi, nhanh đi ăn đi a!! Lộ Dương nội tâm gào thét, nhưng ngoài mặt chẳng dám ho he, im lặng theo anh.

Sau khi ăn cơm xong Trâu Kỳ đưa Lộ Dương về trường học, Lộ Dương xuống xe định đóng cửa, Trâu Kỳ đột nhiên gọi cậu lại, “Cậu về trường rồi có bận gì không?”

“Không có, tôi trực tiếp về KTX.” Lộ Dương đáp, “Nhà trường cơ bản không có lớp.”

“Vậy cậu vào đi.” Trâu Kỳ gật đầu, đợi cậu đóng cửa lại sau đó mới quay đầu xe rời đi.

Lộ Dương mờ mịt liếc nhìn bóng xe khuất dần, lắc đầu về ổ thân yêu của mình.

Đưa Lộ Dương về trường, lại nghe chính miệng cậu nói hôm nay rảnh rỗi khiến tâm tình Trâu Kỳ rất tốt, về đến nhà trước cái ôm yêu thương của Mã Đại Cáp cũng cảm thấy hôm nay nó đẹp trai lên không ít, sờ đầu nó hai cái, làm Mã Đại Cáp sợ khóc thét, ba bước cũng thành hai bước ba chân bốn cẳng chạy thụt mạng, vừa chạy vừa quay đầu lại bộ dạng như nói “Lão đại mình điên lên thặc đáng sợ.”

Tâm trạng tăng theo luỹ thừa, Trâu Kỳ mới không cùng nó so đo, tắm rửa xong liền lên trò chơi. Địa điểm login vẫn là Khô Lâm, nhưng như cũ chỉ có mình anh bên cạnh bờ sông, tra xét bạn tốt đang ở tuyến phát hiện không thấy Lộ Dương login.

Chẳng lẽ còn chưa về KTX? Trâu Kỳ mở QQ, vừa lên liền nhận được tin nhắn Lộ Dương gửi đến.

Nhất Lộ Du Dương

Sư huynh, mấy ngày nay tôi tương đối bận rộn nên không thể lên mạng được, vài hôm nữa tìm anh chơi.

Trâu Kỳ

Ha ha.

Hồi tưởng dáng vẻ nói không bận chuyện gì vừa rồi của Lộ Dương, Trâu Kỳ cười lạnh hai tiếng, đăng nhập tài khoản của cậu, triệu tập Thất Sát đi hạ bản, Tiện Phong Chỉ không biết anh song khai, vừa thấy acc Lộ Dương là chít chít gọi “Chị dâu” không ngừng. Trâu Kỳ tâm tình vốn đang khó chịu không chỗ tiết lại càng thêm bực bội, trực tiếp cho cậu ta một quyền.

Lúc này Mã Đại Cáp tiểu tâm dực dực qua khe cửa thò đầu vào, thấy quanh thân Trâu Kỳ vấn vít hơi thở lạnh lẽo, nhất thời run lên, cũng may nó bạn vua nhiều năm chút năng lực này vẫn phải có. Hắc hắc hai tiếng, Mã Đại Cáp xoay mông chạy nhanh xuống dưới xem TV.

Không biết mình lại chọc giận boss đại nhân, Lộ Dương khó được một giấc an ổn, trong mộng cũng không mơ thấy vị sư huynh thẳng như thép nữa.



Ngày thứ hai đi làm, sau khi sửa chữa báo cáo ổn thoả liền in ra nộp cho Trâu Kỳ.

Không giống viết tổng kết hay kế hoạch ở trường học, báo cáo lần này hoàn toàn nằm ngoài sở trường của cậu, Lộ Dương nhìn Trâu Kỳ lật từng trang giấy, sắc mặt lạnh lẽo, chân mày từ từ nhíu chặt, trong bụng thầm biết không ổn.

“Lại đây.” Trâu Kỳ đặt báo cáo lên bàn, nói với cậu, Lộ Dương nhanh chóng bước đến.

Trâu Kỳ cầm cây viết đỏ, ở trang thứ nhất vài chỗ, khoanh xong lại lật trang khác thêm mấy chỗ nữa.

Lộ Dương cúi đầu nhìn nơi Trâu Kỳ khoanh tròn, tầm mắt theo bút lơ đãng rơi vào tay anh, cảm thấy ngón tay anh cầm bút vô cùng mạnh mẽ hữu lực, nhìn thôi cũng đặc biệt vui tai vui mắt, nhưng mà lực viết xuống rõ ràng biểu đạt tâm trạng anh hiện tại vô cùng không vui.

“Nếu cứ nói chung chung tham khảo thị trường trước khi lắp đặt thiết bị còn cần cậu đưa ý kiến làm gì? Trực tiếp cos là xong, ngẫm lại thật rõ nguyên nhân tôi bảo cậu làm chuyện này đi.” Trâu Kỳ tựa như hiểu tâm tư Lộ Dương, vừa khoanh vừa nói, ngữ khí có chút lãnh đạm, “Vào xã hội, chỉ có kiến thức chuyên ngành thôi không đủ, không có lại không được, chỉ có làm hoặc không làm, học hoặc không học. Nếu như cậu muốn làm một vị trí lâu dài, có lẽ một vị trí cao hơn, thì cái cậu dùng đến không chỉ là những lý thuyết học ở trường, đó chỉ là một phần mà thôi.” (?)

Lộ Dương hiểu ý anh, vội vàng điều chỉnh tâm trạng, chuyên tâm nhìn các nơi anh đánh dấu.

Báo cáo năm trang Trâu Kỳ hầu như mỗi một trang đều khoanh không ít chỗ, cuối cùng dừng bút anh giương mắt nhìn Lộ Dương, môi mỏng mấp máy, phun ra bốn chữ, “Không hiểu phải không.”

Lộ Dương: “…” Ông chủ, nhân sinh gian khổ, có một số việc không cần nói rõ quá đâu.

Kỳ thực Trâu Kỳ nói không sai, không phải người trong ngành, hoặc chưa tiếp xúc gì gì đó, tất cả chỉ là nguỵ biện. Mặc dù đối phương cho mình khảo nghiệm quá mức bất ngờ, nhưng Lộ Dương lại cho rằng như vậy rất tốt, bởi vì cậu chỉ là một thực tập sinh ngắn hạn, lại có thể nhận được cơ hội học tập thế này, đây hết thảy mà nói đều xuất phát từ ý tốt của Trâu Kỳ.

Lộ Dương chỉnh sửa lại lần nữa rồi cầm vào cho Trâu Kỳ, lần này sắc mặt đối phương mới giãn ra chút ít, bảo cậu gửi địa chỉ hộp thư. Lộ Dương mờ mịt không hiểu anh có ý gì, trở về đem hòm thư hay dùng gửi đi, tiếp đó buổi chiều lúc làm việc nhận được hồi âm của Trâu Kỳ, cậu mở ra xem, là phần báo cáo cậu sửa lần cuối hôm nay.

Trâu Kỳ đem tất cả chỗ sai sót của cậu chỉnh một lần, mỗi một nơi đều dùng chữ đỏ đánh dấu, phía trên còn ghi chú thích và dẫn chứng, nhìn vào vô cùng dễ hiểu.

Thực ra thì ông chủ vẫn là một người vô cùng tốt bụng. Lộ Dương thầm nghĩ trong lòng.

Dưới dụng tâm của Trâu Kỳ, Lộ Dương bắt đầu đi theo Trương Vấn Dự học tập. Mấy ngày tiếp đó Trương Vấn Dự không còn xem Lộ Dương như thực tập sinh nữa, luôn mang cậu theo bên người, bất kể là nghiệp vụ trên văn kiện hay ra ngoài đàm phán hạng mục của công ty, chỉ cần Trâu Kỳ không phản đối, anh đều dẫn Lộ Dương theo, chuyện trên tay mình phụ trách cũng sẽ châm chước để Lộ Dương tham gia, trước không nói làm tốt hay không tốt, quan trọng là học tập.

Vì vậy những điều Lộ Dương phải học rất nhiều, thậm chí khi anh cơm cậu cũng suy nghĩ việc Trương Vấn Dự giao cho mình, còn dành cả thời gian rỗi buổi tối củng cố kiến thức trước đó, tránh cô phụ lòng tốt của Trâu Kỳ.

Cứ thế cậu chẳng còn thời gian dư thừa chơi game, nhớ tới Quân Lâm cũng như chuyện tình cảm không biết xử lí ra sao mà trốn tránh anh mấy ngày nay, cuộc sống như thế tựa hồ rất yên ả, mãi cho đến khi bọn Triệu Bằng phá vỡ thế cân bằng đó.

Đó là một tối thứ sáu, Triệu Bằng mấy người hẹn Lộ Dương ra ngoài ăn uống. Tất cả mọi người đang chơi cùng một game, trong quá trình tám nhảm tất nhiên không thể thiếu chủ đề về trò chơi ấy, lúc được hỏi Lộ Dương chỉ cười trừ, “Gần đây tôi không chơi.”

Triệu Bằng nghe cậu nói vậy lấy làm kinh ngạc, “Không thể nào Dương Dương, hôm qua anh còn nhận được tin chú ở Kỳ Lân Sơn đào tinh thạch mà, hệ thống bang phái còn thông báo chú tìm được mấy khối thạch thượng đẳng.”

“Đúng vậy, anh cũng nhìn thấy, không phải anh nói cậu muốn tinh thạch cứ đến tìm anh sao? Còn nữa, lần trước đi ngang Khô Lâm còn thấy cậu đang ngồi với đại thần, thấy hai người các cậu một chỗ anh mới không qua làm phiền.” Chu Minh Sinh cũng thêm vào, có phần cảm thán, “Cậu thăng cấp nhanh thật đấy, nháy mắt đã mãn cấp, đổi bộ Nghịch Thủy Dao cùng Quân Lâm thực rất xứng đôi, người nào không biết còn tưởng hai người là cp cho xem.”

“Thằng nhóc này cưỡm được bộ Nghịch Thủy Dao khi nào thế.” Triệu Bằng nói, “Anh còn tính đánh cho chú bộ Liên Cẩm đây, xem ra không cần rồi.”

“Quả nhiên có đại thần mang thật tốt!”

“Số Dương Dương chúng ta may mắn thật!!”

Lộ Dương ngơ ngác nhìn mọi người, trong đầu như có cái gì đó nổ vang, sau đó hai người nói gì nữa cậu cũng không nghe rõ, bên tai chỉ luẩn quẩn mấy câu “Chú ở Kỳ Lân sơn đào tinh thạch.”  “Cậu ngồi cùng đại thần ở Khô Lâm.”  “Cậu mãn cấp rồi.”  “Cậu mặc bộ Nghịch Thủy Dao.”

Mấy ngày nay cậu không login, như vậy lên acc cậu chỉ có một người.

———  Quân Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play