Ngày thứ hai đến công ty, Lộ Dương ghé qua văn phòng Khương Duyệt chào hỏi trước khi mang vật dụng của mình sang phòng thư ký.

Không gian phòng thư ký rộng rãi hơn so với phòng kế hoạch, từ cửa nhìn vào, bên trái đặt bộ sô pha cùng bàn trà dùng tiếp đãi khách đến, trong phòng làm việc tổng cộng có bốn vị trí làm việc, thư ký và trợ lý gồm ba người, Liễu Sa, Giang Ngọc và Trương Vấn Dự, cho nên một bàn trong đó bỏ trống, được tận dụng làm nơi đặt máy tính chung, máy in cùng các đồ vật phụ vụ cho công việc.

Lúc Lộ Dương đến chỉ có mỗi Liễu Sa ở đó, thấy cậu ôm đồ liền an bài cậu ngồi vào chổ trống kia, “Em ngồi đây đi, trong máy đã cài sẵn phần mềm công tác cả rồi, nhiệm vụ chủ yếu của phòng thư ký chính là truyền đạt mệnh lệnh cấp trên, soạn thảo các loại công văn, ầy, để chị đi tưới cây rồi trở về hướng dẫn em kĩ hơn ha.”

“Dạ được.” Lộ Dương gật đầu, đặt đồ xuống, thấy cô cầm bình xịt tưới nước cho các chậu cây trong phòng liền chạy đến hỗ trợ.

“Vậy em giúp chị nhá, chị vào thu dọn một chút bàn làm việc của Trâu tổng.” Liễu Sa giao bình xịt cho cậu, xoay người vào văn phòng Trâu tổng.

Lộ Dương nương theo bóng dáng cô, phát hiện Trâu Kỳ vẫn chưa tới, cả người mới dám thả lỏng, cầm bình xịt tỉ mỉ tưới cây.

Mấy chậu cây trong phòng, cây nào cây nấy đều phát triển tươi tốt, có thể thấy ngày thường Liễu Sa rất cẩn thận chăm sóc chúng, nhìn lá cây xanh mát, tâm tình Lộ Dương cũng sáng sủa không ít, trên mặt còn hiển hiện nụ cười nhàn nhạt.

Trâu Kỳ vừa đến liền nhìn thấy Lộ Dương đứng bên cửa sổ lau chùi từng cái chiếc là một, động tác rất cẩn thận như sợ phá hư chúng vậy.

Mặc dù công ty không yêu cầu phải mặc chính trang đi làm, Lộ Dương ở phòng kế hoạch trước đó cũng chỉ mặc quần áo bình thường, song, lần đầu tiên đến phòng thư ký báo danh, cậu vẫn chọn áo sơ mi trắng ngắn tay cùng quần âu đen, sơ mi trắng được bỏ chỉnh tề vào lưng quần, lộ ra cặp chân thon dài, bởi vì chỗ cậu đứng ngược sáng, Trâu Kỳ không nhìn rõ biểu tính cậu thế nào, chỉ thấy trên mặt cậu như có một tầng ánh sáng mờ nhạt bao phủ.

Lộ Dương đem những chiếc lá sinh trưởng không tốt cắt đi, vừa ngẩng đầu liền thấy Trâu Kỳ đứng ngay cửa, vội dừng công việc trong tay, chào anh, “Chào buổi sáng, Trâu tổng.”

“Ừm, xin chào.” Trâu Kỳ thu hồi tầm mắt, đi vào phòng làm việc.

Nhìn anh bước vào phòng hẳn cậu mới tiếp tục việc dang dở, sau khi đem mấy cái lá xấu cắt bỏ lại bắt đầu tưới cây.

Không lâu sau Liễu Sa liền đi ra, hai người cùng nhau dọn dẹp bàn công tác một chút, mỗi ngày sau khi tan tầm đều có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp, cho nên buổi sáng chỉ cần thu thập đơn giản mà thôi.

“… Nhiệm vụ chủ yếu của thư ký chính là làm tốt các nhiệm vụ ông chủ giao xuống, phụ trách sắp xếp hành trình hằng ngày của ông chủ, lúc thường cũng sẽ chuẩn bị trước hoặc sắp xếp bản ghi chép công tác, cùng những nghành khác kết nối phối hợp, tiếp đãi khách hàng vân vân, cái này chị không thể đề cập rõ ràng hết được được.” Liễu Sa lấy ra tờ giấy liệt kê công tác phòng thư ký cho Lộ Dương, nói sơ cho cậu một lần, “Mấy việc vụn vặt tương đối nhiều, còn những cái này mỗi ngành đều có trách nhiệm, em từ từ sẽ rõ, có chổ nào không hiểu cứ hỏi chị.”

“Dạ.” Lộ Dương gật đầu, đem mọi chuyện nhớ kỹ.

“Thật ra thì những điều này chỉ là thứ yếu, có thể chậm rãi học, còn điều quan trọng em cần học bây giờ chính là yêu cầu cũng như thói quen hằng ngày của boss nha.” Liễu Sa nghịch ngợm nháy mắt, “Kêu một tiếng dễ nghe, chị sẽ nói em biết.”

“Chị à, chị đừng chọc em nữa, nói cho em biết đi ∼” Lộ Dương vô cùng phối hợp, giả khổ ỉ oi.

“Đừng thấy Trâu tổng lạnh lùng, thực ra ngài ấy rất tốt, chỉ cần đem công việc được giao hoàn thành tốt thông thường ngài ấy cũng không quá quản chúng ta đâu, chú ý lời nói kỷ luật của em nữa là ổn cả thôi. Ngoài ra, bình thường Trâu tổng còn có thói quen uống trà hoặc là cà phê, loại hạt cà phê nguyên chất vừa xay ấy, còn nữa trừ khi ngài ấy yêu cầu thì không cần thêm đường hay sữa gì hết. Phòng giải khát có máy xay cà phê, hạt cà phê thì chị để trong ngăn tủ bên này.” Liễu Sa dẫn cậu đi quanh phòng làm quen, chỉ cậu biết vị trí đặt vật dụng, cô kéo một ngăn tủ ra nói, “Ngăn này để ly của Trâu tổng, không được đặt lẫn với những cái khác, mỗi ngày em nhớ phải khử trùng ly nha. Được rồi, hẳn em biết pha cà phê phải không?”

“Dạ biết một chút.” Lộ Dương từng học từ Dương Hằng Vũ, không tính quá ngon, nhưng cũng có thể mở tiệm buôn bán được, “Nhưng mà không đảm bảo Trâu tổng sẽ thích.”

“Đừng quá tệ là được rồi, thật ra thì Trâu tổng không kén chọn thế đâu, lần đầu chị pha cà phê cho ngài ấy chẳng may nấu quá lửa, mùi vị đặc biệt nặng, ngài ấy cũng không phàn nàn gì, chỉ nói chị đổi một ly khác thôi.” Liễu Sa cười nói, hồi tưởng lại ngày đầu pha cà phê, “Lá trà chị để ngăn bên cạnh, không nên trực tiếp dùng ly pha trà, em trước phải lọc qua ấm trà, sao cho trà thật trong, không được pha quá nồng hoặc quá nhạt, còn có buổi sáng nhớ nấu nước, Trâu tổng mỗi sáng đều có thói quen uống trà nóng.”

“Vâng.” Lộ Dương ghi lại, thuận tiện gắn một cái mác quy mao* to đùng cho Trâu Kỳ.



“Nếu có khách đến, phía tiếp tân sẽ gọi điện hỏi ý kiến phòng thư ký xem người đó có hẹn trước hay không, cho nên lịch trình của ông chủ chúng ta nhất định phải ghi nhớ thật kĩ, nếu đối phương không hẹn trước có thể nói ông chủ đang bận em sẽ báo cáo ông chủ sau. Mặt khác, cơm trưa của Trâu tổng đều gọi ở “Lai Nhân trang viên” gần đây, đằng kia có thực đơn và số điện thoại, trước khi tan việc nửa tiếng em hỏi ngài ấy có muốn gọi thức ăn hay không là được.”

“Vâng.”

“Trước mắt tạm thời mấy chuyện này đi, những việc còn lại chị sẽ nói em sau.”

“Vâng.” Lộ Dương gật đầu, thầm cảm thán trong bụng trách sao người ta nói thư ký chính là quản gia, đúng là không sai.

Cậu trở về chổ mình, mở tờ giấy ghi công tác phòng thư ký ra xem, giờ tan tầm Liễu Sa cũng đơn giản nói qua với cậu, về phần các thứ vụn vặt còn lại phải tự cậu quen dần.

Cả hai đều tự vội vàng chuyện của mình, trong lúc đó Liễu Sa nhận được một cuộc điện thoại, nghe cách xưng hô hẳn là Trương Vấn Dự. Sau khi cúp máy, cô cầm một xấp văn kiện từ một vị trí trống, nói với Lộ Dương, “Chị giúp Trương trợ lý đến bộ Nghiệp vụ làm chút chuyện, em ở đây nhé, Trâu tổng có gọi thì em qua.”

Lộ Dương đáp ứng, liếc nhìn phòng làm việc của Trâu Kỳ, trong lòng im lặng cầu khẩn anh ta đừng bao giờ gọi.

Liễu Sa đi rồi Lộ Dương tiếp tục học, điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông, cậu bắt máy, “Xin chào, phòng thư ký xin nghe.”

“Hai ly Columbia.”

Lộ Dương hơi sửng sốt, “Xin hỏi ngài là vị nào ạ?”

Bên kia điện thoại ngừng vài giây, “Trâu Kỳ.”

“…” Trong nháy mắt sống lưng Lộ Dương tự nhiên thẳng tắp, cung kính trả lời, “Vâng ông chủ, ngài chờ một chút.”

Cúp máy xong Lộ Dương quay mặt về phía cửa văn phòng Trâu Kỳ nhe răng, cách một bức tường thôi gọi điện chi không biết, kêu một tiếng không phải được rồi sao, hỏi ông chủ là ai thật mất mặt quá chừng.

Vì phòng ngừa lần sau không bị xấu mặt, cậu nhìn dãy số hiện thị, ghi lại số điện thoại phòng làm việc Trâu Kỳ mới đi tìm hạt cà phê.

Trong ngăn kéo đặt ba loại cà phê, theo thứ tự là Lam Sơn, Columbia và Mocha. Lộ Dương cầm hạt cùng cốc đến phòng giải khát, vừa vào đúng lúc đụng phải Tiểu Trầm, đối phương thấy cậu cầm hạt cà phê liền nói, “Xay cà phê cho Trâu tổng à? Máy xay ở đó đó.”

“Dạ, chị Trầm hôm nay bận rộn lắm sao?” Lộ Dương đem khoảng hai tách hạt cà phê đổ vào máy cắm phích.

“Có hơi bận, do ngày mai cửa hàng có hoạt động, ầy, nói chuyện với em sau ha, chị trở về làm việc đã, buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”

“Vâng.” Lộ Dương cười nói với cô.

Lộ Dương xay cà phê xong, từ dưới đáy bàn rút ra một cái khay bưng về.

Thời điểm quay về văn phòng Liễu Sa vẫn chưa trở lại, trái lại Trương Vấn Dự đã quay về, đang tìm vật gì đó, thấy cậu liền nở nụ cười hoà nhã, “Chào buổi sáng, cậu hẳn là Lộ Dương đi, tôi là Trương Vấn Dự.”

“Xin chào ngài, Trương đặc trợ, tôi là Lộ Dương.” Lộ Dương bưng cà phê cùng anh chào hỏi.



“Không cần dùng kính ngữ thế đâu, gọi tên tôi là được rồi, cà phê cho Trâu tổng sao, nhanh mang vào đi.” Nói rồi, Trương Vấn Dự lắc lắc tư liệu trên tay, “Tôi đi trước.”

“Vâng, Trương trợ lý đi thong thả.” Lộ Dương mỉm cười nói cùng anh nói tạm biệt, mới bưng cà phê đi gõ cửa, “Báo cáo.”

“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm của Trâu Kỳ, Lộ Dương mới đẩy cửa tiến vào.

Lúc đi vào Trâu Kỳ đang ngồi trước vi tính đánh máy, trên mặt bàn rải rác mấy phần tài liệu, biết cậu vào cũng không ngẩn đầu.

Lộ Dương đặt cà phê xuống, “Trâu tổng, cà phê của ngài.”

Ước chừng qua một phút đồng hồ động tác trên tay Trâu Kỳ mới dừng lại, ngửng đầu nhìn cậu một cái, sau đó chuyển tầm nhìn sang ly cà phê, duỗi tay cầm lấy chiếc muỗng trên ly khuấy đều, sau khi nhiệt độ tản ra trên mặt ly, mới kề bên môi.

Tuy Dương Hằng Vũ từng nói tay nghề cậu tạm được, cơ mà lần đầu pha cà phê cho boss vẫn có tí hồi hộp, hơn nữa boss này còn khó tính, chẳng may không hợp khẩu vị cấm mình lần sau không được pha nữa cũng nên.

Hương vị cà phê Columbia tương đối trung hoà, không nồng nặc như các loại khác, mùi thơm thanh nhã lại tinh khiết.

Trâu Kỳ nhấp một ngụm, vị đắng nhàn nhạt tản ra trong miệng, hương vị ưu nhã, kích thích đầu lưỡi, khiến người ta cảm nhận được sự yên tĩnh.

Pha cũng không tệ. Trâu Kỳ đặt ly xuống, từ tốn nói với Lộ Dương đứng trước mặt, “Không tệ.”

Hai chữ đơn giản nhưng đem tảng đá trong lòng Lộ Dương hạ xuống, đang chuẩn bị rời đi. Chợt nghe Trâu Kỳ bồi thêm câu nữa, “Không lãng phí thời gian làm kim chức ở quán cà phê nhỉ.”

“…” Anh không thể quên mấy chuyện này đi được sao?! Lộ Dương bất đắc dĩ, “Vậy, Trâu tổng tôi ra ngoài trước, có việc ngài cứ gọi tôi.”

“Bưng ly này ra đi.”

“Dạ?” Lộ Dương ngạc nhiên, không phải anh khen uống được lắm sao? Định trêu tôi phải không.

“một mình tôi không uống hết hai ly, cho cậu đấy.” Trâu Kỳ dùng cằm chỉ chỉ cái ly chưa đụng qua kia.

Cho nên nói không phải có khách đến đúng không? Thế anh vì sao còn kêu tôi pha những hai ly!!! Chẳng lẽ là phòng ngừa mình pha không dễ uống, sau đó ép mình uống cho hết?

Quả là đáng sợ. Lộ Dương im lặng bưng ly cà phê ra ngoài, cậu quay lưng lại nên không phát hiện khóe miệng Trâu Kỳ đang khẽ cong.

Lộ Dương quay về vị trí của mình, để cà phê xuống đặt khay sang bên cạnh, định sẽ trả lại phòng giải khát sau. Cậu nhìn khói trắng bốc lên từ chiếc ly, rồi quay qua nhìn Trâu Kỳ trong phòng, rất khó hiểu hành động này của ông chủ.

Lôi di động ra chụp ly cà phê vài tấm, sau đó onl QQ gửi cho Quân Lâm.

Nhất Lộ Du Dương

Boss thưởng cà phê, chảy nước mắt cũng phải uống hết!! (Ảnh đính kèm)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play