Nhìn Triệu Bằng sử dụng kỹ năng ôm ấp Lộ Dương không buông, bang chúng Anh Hùng Liên Manh hận không thể lao lên đem bang chủ kéo về, trời ạ, bang chủ mau tách ra, đừng động người không nên động!!
Mộ Nhiên Hồi Thủ từ đầu đã não bổ Quân Lâm có JQ với Lộ Dương, thấy đỉnh đầu Quân Lâm bốc bốc một hàng chấm lững, càng cảm thấy sát khí lan tràn bốn phía, vội vàng gửi tin nhắn cho Triệu Bằng nhắc anh ta tiếc chế một chút.
Triệu Bằng FA thiếu thốn tình cảm hai mươi mấy năm đâu thèm để ý lời bạn tốt, sau khi buông Lộ Dương ra đi tới trước mặt Quân Lâm, blablabla một tràng cảm ơn Quân Lâm đã chiếu cố tới Lộ Dương.
Ở chung đại học nhiều năm, trong lòng Triệu Bằng sớm coi Lộ Dương như em trai trong nhà, Lộ Dương là do anh dụ dỗ chơi game, lúc anh vắng mặt Quân Lâm đều chiếu cố Lộ Dương, đương nhiên anh phải cảm kích Quân Lâm rồi, bản thân anh thấy đây là lẽ thường tình.
Nhưng sai là sai ở chổ Lộ Dương trong trò chơi là nữ hào, đám người Mộ Nhiên Hồi Thủ nào biết Lộ Dương là nam, Triệu Bằng một phen cảm kích trong mắt mọi người biến thành — “Bạn gái tôi may mắn thường thường được anh chiếu cố, cảm ơn nha người anh em” các loại phiên bản, đặc biệt là sau màn xả giận giúp Lộ Dương, hồi cảm kích kia thoạt nhìn như gây hấn hơn.
Bang chúng lặng lẽ vả một thân mồ hôi cho trận luận bàn lát nữa của Triệu Bằng, mong sao đại thần đừng đánh bang chủ quá thảm bại như Lâm Gia Bảo Chủ là được rồi, thật là tai bay vạ gió mà.
Kỳ thực bọn họ lo lắng thái quá rồi, Trâu Kỳ biết rõ Triệu Bằng, Lộ Dương bình thường lúc tám chuyện trên trời dưới đất thi thoảng sẽ nhắc đến người trong KTX với anh, từ miệng Lộ Dương anh cảm thấy những người này đối xử cậu rất tốt, vì vậy anh mới không từ chối yêu cầu luận bàn của Triệu Bằng.
Song, nhìn hai người bọn họ dính cùng một chổ, Trâu Kỳ bất giác nghĩ tới hình ảnh Nhất Lộ Du Dương sử dụng kỹ năng ôm ấp với anh ở Cửu Diệu Sơn, tâm tình lại có chút kì diệu.
Kết quả luận bàn đều trong dự đoán của mọi người, Triệu Bằng hoàn bại.
Mà ngoài ý muốn là Quân Lâm cư nhiên chủ động phát lời mời luận bàn, PK cùng Triệu Bằng một lần, Triệu Bằng chìm nghỉm trong hạnh phúc được đại thuần chủ động gửi luận bàn, vô cùng hưng phấn xông lên trước, bang chúng vì anh lau một hàng lệ.
Mặc dù cuối cùng Triệu Bằng thua, nhưng đánh rất sảng khoái, cũng khiến kính nể anh đối với Quân Lâm nhiều thêm vài phần, có thể đem thao tác Minh Tà phát huy đến mức tận cùng, trong Sư Môn Quật cũng chỉ có một người là Quân Lâm.
[Lân cận] [Đại Bằng Tung Cánh]: Cảm ơn đại thần, anh thật lợi hại!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không có gì.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Tốc độ tay cậu rất tốt, nhưng Bộ pháp hơi yếu, Loan Nguyệt Khúc tốt nhất không nên kết hợp chung cùng Linh Xà bộ, tuy tăng được tốc độ nhưng công kích sẽ giảm xuống.
[Lân cận] [Đại Bằng Tung Cánh]: Tôi hiểu rồi!
Triệu Bằng có thể luận bàn cùng Quân Lâm đã vui vẻ không biết trời trăng mây gió, bây giờ còn được Quân Lâm giúp đỡ chỉ ra khuyết thiếu, thầm nghĩ khó trách ngày thường Dương Dương luôn miệng nói đại thần rất tốt, xem ra đúng là tốt thật.
[Lân cận] [Đại Bằng Tung Cánh]: Đại thần lần sau có cơ hội có thể cùng hạ bản không?
[Lân cận] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Đại thần tôi cũng hạ!
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Hắc hắc, sư huynh nhân khí của anh hừng hực ghê nha! Nhìn xem mọi người nhiệt tình như vậy lần sau chúng ta rãnh rỗi cùng hạ bản đi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ.
Không ngờ lại thuận lợi như vậy! Cùng đại thần hạ bản chi chi đó nghĩ còn không dám nữa là! Giờ phút này ánh mắt nhóm người Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi nhìn Lộ Dương cùng Quân Lâm càng thêm mập mờ!
Không còn việc gì nữa Lộ Dương liền chuẩn bị đi cùng Quân Lâm, bỗng từ đằng xa chạy tới một con báo, mà trên lưng con kia đích thị là Diêu Tri Cúc Hoa Hương, một thân áo liệm hành khất từ xa đã nhìn thấy.
Quân Lâm không nấn ná nữa, trực tiếp gửi lời mời đồng kỵ cho Lộ Dương.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đi.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: A, được!
Hai người nghênh ngang bỏ đi, Diêu Tri Cúc Hoa Hương phía sau phóng như điên tới: “Ngoạ tào các cậu! Tôi vất vả lắm mới tìm được chổ này, mấy cậu chạy cái gì?!! Hỗn đản mau đứng lại, NÀY!!!
Quân Lâm không để ý đến cậu ta, mang Lộ Dương chạy, Diêu Tri Cúc Hoa Hương muốn đuổi theo, liền bị đám người Triệu Bằng ngăn cản.
Thành viên gần dân nhất đáng yêu nhất bên trong tổ chức Thất Sát Trận hung tàn ở Sư Môn chính là Diêu Tri Cúc Hoa Hương, đôi khi tâm trạng tốt tân thủ mời cậu tổ đội đánh quái cậu ta cũng sẽ hỗ trợ. Triệu Bằng mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng trước kia có vài lần chơi cùng Diêu Tri Cúc Hoa Hương, nhóm Triệu Bằng vừa thấy Cúc Hoa Hương xuất hiện liền hăng hái ùa lên đón cậu, nói muốn cùng cậu luận bàn rồi hạ bàn chi chi đó.
Diêu Tri Cúc Hoa Hương: “…” Mấy người đừng nháo nữa được không?!! Người đã chạy mất còn hạ cái thí gì bản nữa!!
Trên đường ‘bỏ trốn’ cùng Quân Lâm, Lộ Dương nhận được tin nhắn từ Triệu Bằng.
[Hảo hữu] [Đại Bằng Tung Cánh]: Dương Dương, người bị bọn anh cản lại rồi, chú thoả thích lưu lạc thiên nhai với đại thần đi ha!
Lộ Dương cười toe toét, kể Quân Lâm nghe, Quân Lâm tỏ vẻ rất hài lòng.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh anh đi công tác mới về à?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ừ, sao cậu biết?
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi hỏi Cúc Hoa huynh, anh ấy nói tôi biết.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: A.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Sau này có chuyện gì trực tiếp hỏi tôi là được, xxxxxxx
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: QQ?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Cậu từng thấy số di động nào 7 số chưa?
Lộ Dương nhìn một chuỗi chữ số mà không tin vào mắt mình, lần trước hỏi QQ Quân Lâm không trả lời, cậu còn tưởng đối phương không muốn cho, không ngờ giờ lại chủ động đưa cậu, này giống như bất ngờ trúng độc đắc ấy! Cậu ghi lại dãy số rồi thêm QQ.
Quân Lâm bên kia rất nhanh chấp nhận, hệ thống thông báo thêm bạn tốt thành công, ảnh đại diện của Quân Lâm trông rất đơn giản, nền đen, mặt trên là hai chữ viết tắc tên Quân Lâm, nhìn sơ vừa giống đồ án lại có chút giống chữ kiểu, Lộ Dương sửa ghi chú thành Quân Lâm, sau đó gửi tin nhắn cho anh.
Nhất Lộ Du Dương
Đại thần.
Nhất Lộ Du Dương
Sư huynh.
Quân Lâm
Ừ.
Quân Lâm
Bắt sủng vật chưa?
Nhất Lộ Du Dương
Bắt rồi! Bắt được một con tùng thử ∼
Tùng thử kia là thứ hai hôm trước Triệu Bằng giúp cậu bắt được, sức chiến đấu không mạnh nhưng cũng khá dễ cưng, Lộ Dương nói nói thả tùng thử nhà mình ra ngoài.
Thân hình tùng thử rất nhỏ, cái đuôi lại rất lớn, nhìn cực kỳ manh, vừa được thả ra còn có chút mê man, con mắt chuyển vài vòng mới kịp thích ứng, leo lên trên vai Lộ Dương nằm xuống.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh vừa mới về hôm nay luôn hả?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ừm, vừa về.
Trâu Kỳ mới từ sân bay trở về, đi công tác bận rộn một tuần, anh vốn định tắm rửa liền nghỉ ngơi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào đi mở máy tính đăng nhập trò chơi, trùng hợp ngay lúc Nhất Lộ Du Dương bị giết.
Anh mới mấy ngày không lên cậu đã bị người giết thủ thi, vậy ngày thường còn bị người khi dễ thành dạng gì đây.
Nghĩ tới đây Trâu Kỳ đột nhiên cảm thấy khó chịu, trong quan niệm của anh, cái tiện nghi sư đệ này chỉ có anh mới có thể đánh, những người khác thì miễn đi.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Về sau có người đánh cậu thì nói tôi biết, tôi không onl thì nói Cúc Hoa Hương.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Ồ! Cái này là đặc quyền à?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ừ, còn không mau tạ ân.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Làm sao tạ ân đây? Lấy thân báo đáp chịu không?
Lộ Dương chỉ thuận tiện nói bông đùa một câu, giây kế tiếp lại bị sư huynh xỉ vả.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Không thích, quá xuẩn.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Hôm nay tôi, anh xa cách khó gần. Sau này tôi, anh không với cao nổi!
Phốc! Trâu Kỳ thiếu chút nữa phun ngụm nước ra ngoài, vội vàng nuốt xuống ho khan hai tiếng, Mã Đại Cáp vùi bên chân anh ngơ ngác ngước lên nhìn anh, dùng mông thịt đụng đụng anh, “Uông?”
“Không được bán ngu.” Trâu Kỳ ghét bỏ lấy chân đá nhẹ vào đuôi nó, ánh mắt Mã Đại Cáp bừng sáng, tung người chồm lên đùi anh, chưa đến một giây lại bị Trâu Kỳ phủi xuống đất, “Đi xuống, mày nên giảm cân rồi, chó mập.”
“Uông!!” Mã Đại Cáp nghe mùi ghét bỏ trong lời Trâu Kỳ, chạy quanh anh hai vòng, tiếp đó ngồi trên đất dùng chân trước gãi gãi mặt mình, sau lại lăn tròn trên đất bắt đầu bán ngu, bốn cẳng hướng lên trời di động, muốn thu hút sự chú ý của Trâu Kỳ.
Ngu ngốc đến không đành nhìn thẳng, Trâu Kỳ đưa chân đẩy nó sang bên cạnh, Mã Đại Cáp chụp lấy chân anh không buông, ánh mắt nhíu nhíu bộ dáng cứ như sinh ly tử biệt đến nơi.
Trâu Kỳ không buồn phản ứng nó, lực chú ý lại dời vào trò chơi. Bất tri bất giác anh và Nhất Lộ Du Dương đã chạy đến bờ sông nhỏ tại Khô Lâm, con dê nhị hoá kia lại nhảy lên trên tảng đá, tự mình nhảy lên nhảy xuống đến vui vẻ, nhìn cậu như vậy Trâu Kỳ cư nhiên cảm thấy mệt mỏi cả tuần đều vơi đi đôi chút.
Anh tiến lên gọi Lộ Dương xuống.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sao vậy? Muốn đi chổ nào à?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không, ngứa tay.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Nani, mới nãy đánh vẫn chưa đã nghiền sao?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ban nãy là đánh người khác, hiện tại đánh cậu.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: …
Vì sao cớ gì mới bị người ngoài đánh xong, về nhà còn bị sư huynh đánh thêm trận nữa?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, anh vừa đi công tác về chắc mệt lắm?!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Sức đánh cậu vẫn còn đủ.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh mạnh anh có quyền, đến đi, nã tôi một pháo! yoyo75
Vì vậy sau khi sư huynh nã một pháo bạn học Lộ Dê Dê liền bị dập thành cún.
Trong lúc luận bàn Trâu Kỳ ít khi trả đòn, phần lớn là một bên né tránh một bên hướng dẫn Lộ Dương kỹ xảo công kích, dạy xong mới ra tay tẩn cậu một trận.
Ba trận thảm bại kích thích lòng hiếu thắng trong Lộ Dương, chủ động gửi yêu cầu luận bàn cho Quân Lâm, sau màn hành lễ liền chuẩn bị cầm đao xông tới, đang chạy nửa đường từ trên trời đột nhiên giáng xuống một con ưng khổng lồ, “Ầm —” một cái đáp xuống trước mặt cậu, từ trên cự ưng tuột xuống một Ma Ẩn mãn cấp, chân vừa chạm đất liền chạy về hướng Quân Lâm, đến trước mặt anh liền bốc bốc ra mấy hàng chữ.
[Lân cận] [Cô Kiếm Thập Tam]: Anh đại! Rốt cục cũng tìm được anh rồi!
[Lân cận] [Cô Kiếm Thập Tam]: Em nghe anh Cúc nói anh bỏ trốn cùng chị dâu, chị dâu đâu rồi?! Bọn em khi nào có chị dâu?!!
[Lân cận] [Quân Lâm]: …
Trâu Kỳ thấy Tiểu Thập Tam vọt đến trước mặt mình, liền muốn đỡ trán, anh sao lại quên Hồng Úy, cũng chính là Cúc Hoa Hương thích nhất tham gia náo nhiệt, bản thân tham gia chưa đủ còn muốn lôi kéo người khác cùng mình, mà trong nhóm họ bản lĩnh tìm người nhanh nhất chính là Cô Kiếm Thập Tam.
Lộ Dương không biết người đến là ai, thấy cậu ta liếng thoắn không ngừng chắc là người quen của Quân Lâm, nên cậu chỉ đứng một bên không qua đó.
Cô Kiếm Thập Tam chợt nhớ lúc đáp xuống cạnh đó có một người, quay đầu nhìn lại liền thấy Lộ Dương, sóng điện não loé loé nghĩ tới cái gì đó, chạy tới, gõ gõ một câu với Lộ Dương.
[Lân cận] [Cô Kiếm Thập Tam]: Chị dâu ạ?! Em là Tiểu Thập Tam!
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: …
[Lân cận] [Quân Lâm]: …
Lộ Dương nhìn lời cậu ta mà choáng váng, nani, chị dâu!!
[Lân cận] [Cô Kiếm Thập Tam]: Anh Cúc nói chị bỏ trốn với anh đại, anh chị muốn đi nơi nào? Mang em được không? Em với anh chị cùng nhau a, em giúp chị đánh quái, em lợi hại lắm đấy.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Em trai, cậu nhận lầm người rồi, tôi không phải chị dâu cậu.
[Lân cận] [Cô Kiếm Thập Tam]: Nhưng anh Cúc nói cùng một chổ với anh đại chính là chị dâu mà, em chơi lâu vậy lần đầu thấy anh đại đơn độc ở cùng con gái.
Thì ra Quân Lâm không chỉ không có bạn gái trong hiện thực, ngay cả vào game cũng thảm như vậy? Lộ Dương cảm thán nói, ể, nhưng mình đâu phải con gái. Cậu nghĩ nghĩ định giải thích cho đối phương hiểu, Quân Lâm đã lên tiếng trước.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đừng cùng Lão Tam gây rối, mai không có tiết sao, ai cho em trễ như vậy chơi game?
[Lân cận] [Cô Kiếm Thập Tam]: Em out liền đây, anh đại, chị dâu gặp lại sau!
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi không phải chị dâu…
Không biết Cô Kiếm Thập Tam có nghe lời cậu không, triệu tọa kỵ biến mất tại chỗ.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Cậu ta hiểu lầm vậy không có chuyện gì chứ?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không sao, con nít thôi.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ờ, tôi cũng chuẩn bị out, sư huynh anh sớm nghĩ ngơi đi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ.
Lộ Dương thoát game cũng không vội đóng máy, mà mở tập tin lưu trữ ảnh chụp màn hình trò chơi trước đó. Thời gian tiếp xúc với game không dài, nhưng tích góp không ít hình ảnh, có cùng Quân Lâm, nhóm Tần Chiêu, các huynh đệ trong bang khi hạ bản, vài tấm bản thân luyện kỹ năng sinh hoạt, trong hình cất giữ rất nhiều quá trình ở cùng mọi người.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi cậu đã sinh ra cảm tình với trò chơi và bang phái, kể cả Quân Lâm.
Lộ Dương cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ thân thiết với Quân Lâm như vậy, mà càng tiếp xúc nhiều với đối phương càng phát hiện đối phương rất tốt, có lẽ Quân Lâm không để chuyện này trong lòng, nhưng cậu đều nhớ kỹ, sau này có cơ hội liền báo đáp đối phương.
Cuộc sống tối chơi game ngày đi làm thật hạnh phúc, nhất là khi ông chủ đi công tác không ở công ty cuộc sống lại càng thêm sung sướng.
Lộ Dương tâm tình khoái trá tắt máy tính đi ngủ, mà không biết rằng ông chủ đã trở về rồi. ╮(╯▽╰)╭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT