Ngay từ đầu Lộ Dương đã chuẩn bị tâm lý sẽ chạy một đường, không nghĩ chưa chạy được bao xa Quân Lâm đã ngừng lại.
[Hệ thống nhắc nhở]: Trong nhà nhờ huynh đệ, ra ngoài nhờ bằng hữu, [Quân Lâm] mời ngài đồng kỵ, chấp nhận or từ chối.
Lộ Dương bị lời mời Quân Lâm gửi qua làm hoảng sợ, diễn biến này có gì đó sai sai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Cảnh Phỉ
4. Mật Đắng
=====================================
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Nhanh
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: A, chờ một chút.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]:?
[Hệ thống nhắc nhở]: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đối phương đã từ chối lời mời của ngài.
Trâu Kỳ khó mà tin rằng lần đầu tiên bản thân phát lời mời đồng kỵ cứ như vậy bị từ chối, chẳng nhẽ nhị hoá này định chạy theo thật? Đang muốn nói, giây kế tiếp anh liền thấy đối phương phát cửa sổ giao dịch tới.
[Hệ thống nhắc nhở]: Nhất Lộ Du Dương lựa chọn cùng ngài tiến hành giao dịch, nhận or từ chối.
Anh liền điểm từ chối.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sao sư huynh không nhận?
[Đội ngũ] [Quân Lâm]:?
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đưa cho anh đó, phiền anh mang tôi thăng cấp thật ngại, mặc dù không phải đồ quý hiếm, nhưng anh đừng ghét bỏ, đợi tôi sau này mò được cái tốt hơn sẽ cho anh (;^◇^;)ゝ
Danh sách hàng hoá giao dịch vừa rồi, chính là hai bản bí tịch mới đánh Thạch Gia Trang rớt ra, cũng là vật đáng giá nhất bọn họ xoát được. Trâu Kỳ không ngờ Nhất Lộ Du Dương sẽ đem nó giao dịch cho mình, bí tịch là của Cái Bang và Ma Ẩn, tuy Minh Tà bọn họ không dùng được, nhưng mang đi bán có thể kiếm chút đỉnh, đối với tân thủ là một phương tiện kiếm tiền vô cùng tốt.
Bản thân anh không thiếu bí tịch, cũng không thiếu tiền, càng không cần Nhất Lộ Du Dương đưa bí tịch để anh cầm đi bán, anh không kìm được tưởng tượng dáng vẻ không được tự nhiên của đối phương trước máy tính, mà khi anh trầm mặc mười mấy giây, bên kia giống như sợ anh lại từ chối mà gõ một loạt tin.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh không phải thực sự ghét bỏ đó chứ, đừng mà sư huynh!! Đã nói sau này sẽ cho anh cái tốt hơn mà.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh có nhận không, đừng lặng im thế mà!
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh!!!
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh rớt mạng rồi sao!!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Không có
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Vậy anh mau nhận đi, nhận xong chúng ta tranh thủ làm thêm ván nữa (๑→‿←๑)
Trâu Kỳ vẫn cảm thấy đàn ông để biểu tưởng cảm xúc có hơi nữ tính hoặc có phần ấu trĩ, chẳng hạn như Diêu Tri Cúc Hoa Hương mỗi lần gửi đều bị anh ngó lơ hoặc trực tiếp đánh, nhưng thấy Nhất Lộ Du Dương để biểu tượng cảm xúc anh lại thấy không có gì, có lẽ là không nỡ gay gắt với một cậu học sinh choai choai đi.
Nhìn đối phương gửi giao dịch lần nữa, anh ấn chuột từ chối.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Tôi không cần, cậu giữ lại bán đi
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi không bán đâu, tôi tặng anh!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ừh, tôi không muốn
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: …
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh anh thật là bỉ ổi ổi ổi ổi ổi!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ừh
Lộ Dương thấy anh ta không có ý muốn nhận mới không tiếp tục gửi nữa, mới vừa rồi còn đặc biệt cất công mật Bích Hải Lam Thiên hỏi giá trị hai bản bí tịch, biết thứ này không tệ mới muốn giao dịch cho Quân Lâm, không thì cũng không dám tặng.
Song, ngay cả như vậy vẫn có chút không ổn, dù sao phó bản là Quân Lâm đánh, mình chỉ phụ trách mò thưởng thôi, hơn nữa nhìn trang bị Quân Lâm là biết hai phần bí tịch kia căn bản anh ta không để vào mắt, nhưng mà trên người cậu bây giờ có chút giá trị hơn cũng chỉ là hai bản đồ mới vừa mò được.
Thôi thì, sau này lại cho đại thần cái tốt hơn!
Lộ Dương thầm quyết định trong lòng.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu muốn mè nheo tới khi nào?
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Xong rồi!
Quân Lâm lại gửi lời mời, lần này Lộ Dương không chần chờ điểm đồng ý.
Trong Đế Thích có thiết định, người chơi gửi lời mời đồng kỵ với người chơi khác sẽ làm ra tư thế một tay mời, Lộ Dương ngay khi điểm xác nhận nhanh tay chụp màn hình lại.
Đặt tên là “lời mời đến từ độc mồm sư huynh”, lưu chung với tấm hình lần trước.
Sau khi điểm xác định xong, acc nữ của cậu đặt một tay lên tay Quân Lâm, Quân Lâm hơi dùng lực, đem cô kéo lên ngựa, ngồi ở phía trước.
Đây là lần đầu tiên Lộ Dương thể nghiệm cùng người khác đồng kỵ, cậu cảm thấy đặc biệt mới lạ, nhìn Quân Lâm giục ngựa mang mình phi nhanh về phía trước, trang phục mốt màu trắng của anh ta đan vào một chỗ với chiếc váy dài màu đỏ của cậu, dưới sự phụ trợ của bối cảnh trong trò chơi, hình ảnh này quả thật không tệ.
Ừm, đại thần chính là người tốt.
Lộ Dương lần thứ hai kiên định suy nghĩ của bản thân, cậu điều chỉnh độ lớn giao diện game lại chụp thêm vài tấm, vừa lưu lại liền thấy tin nhắn từ bạn tốt nhấp nháy, cậu mở xem.
[Hảo hữu] [Bích Hải Lam Thiên]: Dương Dương còn đó không?
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Còn, Thiên ca làm sao vậy?
[Hảo hữu] [Bích Hải Lam Thiên]: Em đang làm nhiệm vụ à? Đại Bằng nói gần đây tương đối bận rộn nhờ anh mang em, em hiện có thời gian nè anh qua mang em thăng cấp.
Đại Bằng là nickname của Triệu Bằng, mấy ngày nay Triệu Bằng đã bắt đầu đi công ty thực tập, mới vừa vào công ty rất nhiều thứ cần học hỏi, anh ta căn bản không có thì giờ chơi game, thế là nhắn nhủ Bích Hải Lam Thiên để y mang Lộ Dương thăng cấp, trước đó anh ta cũng đả đem tài khoản mật mã trò chơi cho Lộ Dương, hai người cùng là Minh Tà, nên anh ta bảo Lộ dương tự đi thương khố của bản thân tìm trang bị có thể sử dụng.
Lộ Dương không có đi nơi đó cầm đồ của Triệu Bằng, lần đầu tiên chơi game, cậu muốn từ từ luyện hơn, trang bị với vũ khí vân vân cũng muốn chậm rãi kiếm, dĩ nhiên nếu như cần giúp đỡ cậu sẽ đi tìm bọn Triệu Bằng, một nhóm người ngủ cùng ba năm trời tình cảm cũng không phải là giả.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Bây giờ không cần đâu, tôi với một nhóm bạn đang chơi, cảm ơn Thiên ca!
[Hảo hữu] [Bích Hải Lam Thiên]: Vậy được, có gì cần giúp không nên khách khí, cứ tìm anh bất cứ lúc nào, bạn bè Đại Bằng cũng là bạn bè của anh.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Vâng, cảm ơn Thiên ca ∼
[Hảo hữu] [Bích Hải Lam Thiên]: Không phải ngại, vậy em chơi đi, anh mang tụi Hồ Lô Oa hạ bản.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Được.
Lộ Dương và Bích Hải Lam Thiên tán gẫu xong liền thấy Quân Lâm ngừng lại ở cổng một thôn trang, xuống ngựa Lộ Dương tiếp tục điểm theo sau Quân Lâm, theo anh ta vào thôn trang tìm thôn trưởng, lúc đến trước mặt thôn trưởng Quân Lâm bỗng nhiên đem vị trí đội trưởng nhường cho Lộ Dương.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Đây là nhiệm vụ ngẫu nhiên, không hạn chế cấp bậc, một ngày chỉ có thể xoát hai lần, đi lĩnh nhiệm vụ
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: À, OK.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên Lộ Dương có biết đôi chút, mỗi bản đồ đều thiết định một hai NPC kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên, không hạn chế đẳng cấp người chơi, nội dung cũng như độ khó nhiệm vụ đều là chọn ngẫu nhiên, vận khí tốt thì dễ dàng qua ải.
Lộ Dương đi tới trước mặt thôn trưởng điểm ông ta, liền nhảy ra một đoạn kịch ngắn, đại khái như vậy, ngọn núi phía sau thôn bị người bên ngoài xâm chiếm, người bên phe địch tự xưng là Nhị đương gia Âm Sơn Lĩnh tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, tới chiếm đỉnh núi bên này của họ nhằm bành trướng thế lực.
Kể từ lúc những người này đến thôn dân khổ không thể tả, hàng ngày trong thôn phải giao nộp thành quả lao động cùng của cải, nếu chống cự sẽ bị sơn tặc đánh cho đến chết. Thôn trưởng lau lệ tố khổ với Lộ Dương, nắm tay cậu hy vọng cậu có thể giúp thôn làng xua đuổi những sơn tặc này, để người dân quay về cuộc sống bình thường ngày xưa.
Biết rõ tình tiết kịch đều do công ty game thiết định, nhìn lão thôn trưởng còng lưng, cộng thêm âm nhạc cảnh nền thê lương, trong lòng Lộ Dương vẫn thấy không rõ tư vị, đối với đám sơn tặc xâm lược giết người kia tức giận bất bình không nguôi.
Tạm biệt thôn trường, Lộ Dương dựa theo lộ tuyến nhiệm vụ bắt đầu lên núi, lần này do Lộ Dương kéo đội, tốc độ hai người chậm lại rất nhiều, dù sao bọn họ cũng không gấp.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, chúng ta không hạ bản nữa sao?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ừ, nhiệm vụ sơn tặc vận khí tốt có thể rớt ra trang bị Minh Tà
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Ra là vậy, chúng ta đi thôi! Đem mọi chuyện sơn tặc thương tổn dân chúng chặt đứt hết!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Cậu đừng để bị bổ là được
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh không nên xem thường tôi, mặc dù kỹ thuật PK không tốt, tôi vẫn có thể ẩn nấp mà.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ờ
Hang ổ sơn tặc nằm giữa sườn núi, khi hai người thấy đại môn sơn trại, Quân Lâm bất ngờ bỏ đi theo, nói với Lộ Dương một câu “đuổi kịp, trốn cho tốt” liền tăng tốc vọt lên, dưới tốc độ của anh, hai tên sơn tặc gác cổng chưa kịp phản ứng đã đỗ máu ngã trên mặt đất, Lộ Dương nhanh chân đuổi phía sau.
Sơn tặc Lộ Dương từng giết ở tân thủ thôn cùng sơn tặc sơn trại hoàn toàn không phải chung cấp độ, tiểu sơn tặc nơi này ít nhất cũng cấp 30+, cao tí nữa là 40+, hơn nữa số lượng sơn tặc động như kiến, Quân Lâm vừa lao vào liền kéo một đống lớn cừu hận, dẫn 1/2 sơn tặc sang chổ mình.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Trốn kĩ, thấy rơi đồ thì nhặt
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Vâng, đại thần anh phải cẩn thận!
Lộ Dương nhìn Quân Lâm bị bọn sơn tặc vây quanh muốn đi lên giúp anh rồi lại sợ bản thân thêm phiền phức, chỉ có thể ở bên cạnh chém vài tiểu sơn tặc cấp nhỏ hơn cậu.
Dân số sơn tặc đông đảo đối với lính mới như Lộ Dương tương đối phiền toái, chút lơ đểnh sẽ bị luân chết ngay, nhưng với Quân Lâm thuộc hàng mãn cấp điêu luyện mà nói chỉ là chuyện nhỏ, đơn giản vung tay là đã giết một mảng, anh đang bị ba sóng lớn sơn tặc bao vây thế mà vẫn có thời gian giúp Lộ Dương giải quyết sơn tặc dây dưa cậu.
Có loại cao thủ như Quân Lâm kế bên, nhiều sơn tặc hơn nữa cũng nghiền chết đơn giản như sâu con, ngay cả Lộ Dương nhìn đầu lĩnh sơn tặc thật lợi hại nhưng đứng trước mặt anh đều không có lực phản kích, ra sân chưa tới một phút đã bị Quân Lâm miểu.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Lại đây nhặt đồ
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: A, được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT