"Thẩm đại thiếu gia, nhường rồi" Tiêu Vũ đi đến trước mặt Thẩm Phi ôm quyền cảm tạ.
Trận đấu này nàng chính là đơn phương ngược Thẩm Phi, không cần dùng linh hồn lực, nói trắng ra chính là dùng thuần thể lực của bản thân.
Nói ra chính là sỉ nhục Thần Thánh thế gia, đường đường là yêu linh sư lại bị võ giả đánh không ngóc đầu lên được.
Lúc này bên trên khán đài, Thẩm Minh nhìn qua thủ hạ.
"Đã thua bao nhiêu"
Hạ nhân cuối đầu lập tức hồi báo "đánh cược sáu trăm vạn yêu linh tệ, thanh toán tiền đặt cược một ức, thua hơn sáu trăm vạn yêu linh tệ."
"Cư nhiên còn thua hơn so với dự tính?" Thẩm Minh sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Vũ rời khỏi sân đấu, việc Thẩm Phi thua hắn không quá bất ngờ, thử hỏi
Thần Thánh thế gia bọn hắn phái ra nhiều cao thủ Bạch Ngân cấp để theo dõi Tiêu Vũ vài tháng nay, nhưng tất cả nhận lại là số không.
Có thể đánh lạc hướng cao thủ bạch ngân cấp, làm sao có thể là một Thanh Đồng cỏ con.
Khi biết được tin tức, hắn đã có ý nghĩ muốn mượn tay Hắc Ám công hội diệt trừ mối nguy hại mang tên Tiêu Vũ này, nhưng chính là không thể.
Tốc độ trưởng thành của Tiêu Vũ quá nhanh, gia nhập Hiệp Hội Luyện Đan Sư tìm kiếm che chở, trở thành Thiên Tài trong mắt phó hiệu trưởng, đích thân hắn cho Tiêu Vũ làm chấp sự Đồ Thư Quán, hơn nữa bản thân hoàn toàn sạch sẽ, gia đình người thân hoàn toàn không có.
Làm cho ý muốn chèn ép gia tộc nàng của hắn hoàn toàn bị dập tắt.
"Thẩm Ninh! Tiêu Vũ đáp ứng đối chiến bao nhiêu hiệp!" Thẩm Minh mặt mày âm trầm nhìn về phía Tiêu Vũ từ xa đi lại.
"Bẩm chấp sự trưởng lão, nàng đại diện hiệp hội luyện đan sư đối chiến tổng là ba hiệp, nếu nàng thắng hiệp hai sẽ phân định được thắng thua" Thẩm Ninh cung kính trả lời.
Thẩm Minh hắn trầm ngâm suy nghĩ, bây giờ không thể để thua được nữa, trận vừa rồi của Thẩm Phi khiến hắn thua một ức là quá đủ rồi, từ khi làm chấp sự tới bây giờ đây có thể xem như vết dơ trong cuộc đời của hắn.
"Thẩm Ninh!"
"Có chấp sự" Thẩm Ninh lập tức trả lời.
"Trận sau để Thẩm Khiếu ra chiến."
Vốn theo thứ tự chiến đấu của Thần Thánh thế gia, Thẩm Phi đến Thẩm Ninh cuối cùng thực lực cao nhất là Thẩm Khiếu.
"Đã rõ, chấp sự trưởng lão" hắn nghe sự phân bố của Thẩm Minh cũng không ý kiến, nhìn trận đấu vừa rồi của Thẩm Phi khiến hắn không dám cậy mạnh mà xin chấp sự trưởng lão đi đối chiến để thể hiện bản thân.
Trận đấu vừa rồi chính hắn đã quan sát rất rõ, Thẩm Phi vô cùng cẩn thận dung hợp Xích Viêm Hắc Hổ trước khi đối chiến, thậm chí hắn còn cẩn thận hơn đã dùng hai viên yêu linh cường hóa đan, trong chiến đấu tuy kinh nghiệm thực chiến không nhiều, nhưng vô cùng cẩn thận đối chiến.
Thậm chí nếu Thẩm Khiếu đối chiến cũng chưa chắc dễ dàng đánh thắng Thẩm Phi.
"Thẩm Khiếu ta biết người này, tuổi còn trẻ đã là Hoàng Kim nhất tinh Yêu Linh sư, nếu không ra sở liệu, Thẩm Khiếu người này có thể sẽ dùng yêu linh cường hóa đan."
Xem ra Thần Thánh thế gia muốn dốc hết sức vào trận này để lấy lại danh dự, nhìn Dương Hân lo lắng nàng cũng không an ủi, một Hoàng Kim cấp nhất tinh, sử dụng cường hóa đan, cũng không thể nào thắng được Hắc Kim cấp ngũ tinh.
Tại một góc của đấu trường.
"Xem như thế được rồi, đến lúc chúng ta nên đi đến Thiên Huyễn Thắng Cảnh." Bạch Trạch nằm trong lòng Ngưng Nhi chán chết mà nói.
Thẩm Phi là một trong những nỗi sợ hãi đối với Ngưng Nhi, vậy nên hôm nay nó bồi nàng đến xem Tiêu Vũ sẽ xử lí chuyện này như thế nào, không ngoài dự đoán kết thúc quá nhanh, thậm chí mọi người vẫn chưa tận hưởng không khí nơi này.
"Không xem nàng đánh với Thẩm Khiếu sao?"
Bạch Trạch liếc mắt xem thường "nàng đã Hắc Kim ngũ tinh."
Nghe Bạch Trạch nói, Ngưng Nhi thần sắc phức tạp, nhìn nữ tử đang đi ra đấu trường.
"Đi thôi." Ngưng Nhi quay người rời đi.
Nhìn nàng không lên tiếng, sợ Ngưng Nhi cảm thấy thua thiệt nó vội lên tiếng.
"Ngươi không cần lo về cấp bậc của bản thân, có bổn thú ở đây thêm với ngộ tính của bản thân, ngươi chắc chắn không thua nàng a."
Nàng khẽ vuốt ve Bạch Trạch, không trả lời.
Nó còn định nói tiếp, nhưng thấy Ngưng Nhi không tỏ vẻ liền im miệng.
Trên võ đấu trường, Thẩm Khiếu đã chuẩn bị tốt nhất. Lực lượng Thánh Diễm Cường đại tỏa ra làm mọi người trên khan đài áp lực mười phần.
Rầm rầm rầm!
Võ đấu trường bị lực lượng Thánh Diễm oanh kích, từng đạo vết rách tựa như mạng nhện nhanh chóng khuếch tán.
Hắn nhanh chóng dung hợp Long Viêm Kiêu Ưng, trên lưng mọc ra một đôi vũ dực, hướng không bay lên.
Thẩm Khiếu bay về hướng Tiêu Vũ.
Nhìn Thẩm Khiếu từng bước hoàn thiện sự chuẩn bị của bản thân, nàng cũng không chờ nữa, ngọc thủ thon dài của nàng khẽ cong lại, chỉ thấy có một cây bút minh văn xuất hiện trong tay nàng, cây bút phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, bên trong luồng sáng kia là vô số minh văn hiển hiện, thực thần dị.
Nhìn Tiêu Vũ không tiến hành dung hợp yêu linh mà chỉ dùng một cây bút để đối phó hắn, Thẩm Khiếu tức giận lực lượng Thánh Diễm càng tỏa ra thêm nồng đậm.
Không nhiều lời hắn ngữa mặt hét
"Long Viêm Phá"
Từ miệng phun ra một đạo hỏa diễm, một cỗ hỏa trụ nóng rực hướng Tiêu Vũ bắn tới.
Nhìn đạo hỏa diễm bay tới nàng cũng nhanh chóng diễn luyện, lồng ngực nhanh chóng phập phồng, đôi mắt tỏa ra thần quang, miệng há to.
Hống!
Một đạo long ngâm vang dội phát ra, đánh tan đạo Long Viêm Phá, chấn trụ Thẩm Khiếu.
Tiếng nổ va chạm khủng bố vang lên, hai cỗ lực lượng va chạm không ngừng tàn phá sàn đấu.
Trên khán đài mọi người vô cùng yên tĩnh
"Vừa rồi là Long Ngâm!"
"Ta không nghe lầm chứ, đây là lần đầu tiên ta nghe long ngâm vô cũng hung mãnh như thế này."
Dương Hân nhìn thân ảnh Tiêu Vũ, thần sắc vô cùng phức tạp, nói thật ra, khi nghe long ngâm từ Tiêu Vũ nàng cảm giác rất áp lực, từ sâu bên trong linh hồn, so với các yêu linh sư đã dung hợp yêu linh thuộc hệ rồng, và nghe vô số tiếng long ngâm khác, thì đây là tiếng long ngâm mà nàng cảm thấy khiếp sợ nhất.
Trận đấu vẫn còn tiếp tục.
Rầm Rầm Rầm!
Trên võ đấu trường, trận chiến ngày càng kịch liệt.
Thẩm Khiếu điên cuồng tấn công Tiêu Vũ, nhưng điều kì lạ là mỗi khi hắn gần tiếp cận Tiêu Vũ đánh xuống thì đó là một ảo ảnh, thân ảnh phiêu phiêu, mơ hồ, dường như chân long đang lượn lờ sau những đám mây, trong lúc tránh né trên tay nàng liên tục họa ra những đường nét khó hiểu.
Thẩm Khiếu trong mắt lộ hung quang.
"Long Viêm thánh trụ!" Thẩm Khiếu rống giận, từng đạo Long Viêm tráng kiện từ thiên không, hóa thành đạo cự trụ, không ngừng hoành tảo, hỏa diễm tàn sát bừa bãi.
Bên trên khán đài phát ra từng trận kinh hô.
"Thật đáng sợ" bọn hắn nhìn nhiều kiện hỏa trụ bộc phát ra toàn đấu trường, có chút lo lắng nhìn Tiêu Vũ.
Nhưng nhìn lại Tiêu Vũ nàng nhẹ nhàng tránh né, bọn hắn cảm thấy thật dư thừa.
Nhìn trận địa to lớn mà Thẩm Khiếu bày ra nàng khẽ cười mỉa.
"Hao phí linh hồn lực"
Loại này chiêu số, xem được mà không dùng được, đối phó thấp cấp thú triều thời điểm có lẽ có điểm tác dụng, nhưng cao thủ quyết đấu thời điểm dùng như vậy chiêu số, bất quá là không không hao phí chính mình linh hồn lực.
"Chết đi!" Thẩm Khiếu thật sự tức chết, đánh cận chiến hắn sợ lại giống Thẩm Phi, bị Tiêu Vũ đánh cho không kịp trở tay, đánh tầm xa Tiêu Vũ như chân long lượn lờ không cách nào đánh trúng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT