"Đã đạt tới Bạch Ngân cấp tứ tinh! Ngưng Nhi, con tiến bộ rất nhiều." ánh mắt của Tiếu Vân Phong sáng rỡ nhìn Tiếu Ngưng Nhi, nàng nhìn thấy trong mắt phụ thân nhìn thấy sự kích động lẫn chờ mong.
Nhìn phụ thân kích động, lòng Ngưng Nhi cũng có chút sôi trào, nếu bản thân nàng càng phát triển mạnh mẽ như thế này, gia tộc nàng sẽ không cần phụ thuộc vào Thần Thánh thế gia nữa, nàng không cần phải kết hôn với tên Thẩm Phi không ra gì kia.
Trước kia khi hắn Tiếu Vân Phong lên gia chủ vị trí, hắn đã từng thề với lòng sẽ làm Dực Long thế gia phát dương quan đại, nhưng hiện thực dần bào mòn dã tâm của hắn, các trưởng lão trong gia tộc cấu kết với gia tộc khác, bị Thần Thánh thế gia chèn ép, gia tộc bọn họ đã quá lụn bại.
Nay nhìn Ngưng Nhi còn trẻ như thế mà đã nhanh chóng đạt tới Bạch Ngân tứ tinh, Tiếu Vân Phong từ tuyệt vọng dường như đã thấy ánh sáng từ Ngưng Nhi, nữ nhi của hắn.
Mặc dù hiện tại Ngưng Nhi chỉ là một ánh sáng nhỏ nhoi, nhưng Tiếu Vân Phong tin rằng, sẽ có một ngày ánh sáng lẻ loi này biến thành ánh mặt trời ban trưa, chiếu xuống Dực Long thế gia, thanh tẩy đi những bóng tối trong gia tộc.
"Phụ thân, ta hôm nay tới nói với ngươi, ta muốn và Thiên Nguyễn Thánh Cảnh!" Ngưng Nhi nhìn vào mắt Tiếu Vân Phong nói.
"Ngưng Nhi con!" hắn tức giận, hắn có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng vẫn là không thốt ra thành lời khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tiếu Ngưng Nhi.
"Phụ thân ý ta đã quyết, mong ngài thành toàn" nàng lặp lại một lần nữa, ý kiên định, cho dù Tiếu Vân Phong muốn nói gì nàng vẫn sẽ làm như vậy.
"Ngươi!" nữ nhi đã lớn hắn đã không thể quản được nữa.
Nghĩ tới đây hắn cười khổ, nói đến quản nữ nhi hắn lại cảm giác tràn ngập thất bại, thân là phụ thân lại không thể bảo vệ nổi nữ nhi của mình, để cho trưởng lão trong tộc mặc sức xâu xé, thân làm cha như hắn sao có tư cách quản nữ nhi đây.
"Phụ thân không cản con, con vẫn là nữ nhi ta, vẫn luôn là nữ nhi đáng tự hào của ta, ta biết con oán ta, trách ta vì sao lại đưa con gả cho Thẩm Phi, điều này ta rất hối hận, ta không mong con tha lỗi cho ta, người làm phụ thân như ta chỉ mong con tự chăm sóc tốt cho bản thân." Tiếu Vân Phong thở dài lên tiếng nói.
"Ta không trách phụ thân, ta biết ngài là gia chủ, có một số chuyện không phải ngài muốn là được, thân là nữ nhi của gia chủ ta biết ta cũng không tránh khỏi." Từ khi được chọn để kết hôn với Thẩm Phi, nàng đã biết để tránh cho gia tộc lụi tàn, nàng không thể không hi sinh bản thân, vì nàng chính là một phần của gia tộc.
Lúc đây nàng oán bản thân nhiều hơn, oán bản thân nhỏ yếu bất lực, oán bản thân không thể làm gì khác, nhưng để cưới Thẩm Phi nàng thật sự không làm được, đó là vì sao nàng càng điên cuồng luyện tập, muốn mau chóng mạnh mẽ để phụ thân bớt đi được gánh nặng.
Nhưng hiện thực làm cho nàng hiểu ra, không phải cứ điên cuồng luyện tập là được, bệnh tật làm nàng không ngừng đau đơn khó nhịn, nếu không có Tiêu Vũ có lẽ nàng sẽ vì từ chối hôn ước Thẩm Phi mà tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm.
"Ngươi định đi ngay bây giờ sao?" Tiếu Vân Phong hỏi.
"Ta định đi sau thiên tài chiến kết thúc" Tiêu Vũ vì muốn bảo vệ nàng, mà đã đáp ứng Thẩm Phi tham gia thiên tài chiến, nàng có tin tưởng Tiêu Vũ sẽ thắng.
"Đi xem bằng hữu?" vụ việc ở kì khảo thí hắn đã nghe hạ nhân nói qua, một vị bằng hữu của Ngưng Nhi vì bảo vệ nàng, không những chấp nhận lời thách đấu của tiểu tử Thẩm Phi, mà còn đắt tội Thần Thánh thế gia.
Thân làm phụ thân như hắn thật sự cao hứng, Ngưng Nhi bằng hữu của con thật sự quá tốt, phụ thân như ta nếu muốn biểu đạt thành ý cũng không biết nên làm như thế nào.
"Đúng vậy, phụ thân"
"Nếu vị bằng hữu đó rãnh, mời qua đây dùng bửa đi, chỉ ba người chúng ta." Hắn vẫn chưa quên Ngưng Nhi vì vị bằng hữu đó, mà có xích mích với một số trưởng lão trong gia tộc, nếu mời nàng đến mở tiệc chiêu đãi sợ là tiếng đồn không tốt về vị bằng hữu đó.
"Phụ thân!" mời Tiêu Vũ về phủ nàng dùng bữa, không phải nàng chưa từng nghĩ đến, chỉ lại sợ phụ thân không thích, nay lại được phụ thân chính miệng mời Tiêu Vũ, làm sáo nàng có thể không cảm kích đây.
"Ha ha ha, nữ nhi của ta, nếu có ơn nên phải nói một lời cảm ơn, ta và con nợ bằng hữu của con rất nhiều, chẳng phải nên có một bữa cơm cảm ơn sao?" Tiếu Vân Phong hắn vừa cười vừa xoa đầu Ngưng Nhi, không biết trong lòng nữ nhi nghĩ thế về hắn mà hắn mời vị cô nương bữa cơm có vẻ bất ngờ như thế.
"Cảm ơn phụ thân" quả nhiên nghe lời này của Tiếu Vân Phong, miệng của Ngưng Nhi cũng không kìm được và giương lên.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ như thế của Ngưng Nhi, hắn thầm nghĩ quả nhiên nữ nhi của hắn vẫn là thiếu nữ tâm, cho dù mặt ngoài trưởng thành thì tâm của nàng mới mười ba tuổi, không dấu được cảm xúc khi nhắc tới bằng hữu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT