Một thân xanh mộc mạc với đường cong uyển chuyển, mềm mại, ba ngàn tóc đen được buộc hờ hững bởi dãi lụa dài, dáng người thon thả, đôi mắt sáng ngời, linh hoạt nhìn vào cho người khác vô cùng dễ chịu.

Nếu nói Phượng Hoàng mỹ diễm khiến người khác ngạc thở, thì nữ nhân đang đi đến này lại khiến cho người khác cảm giác thoải mái.

"Vũ Vũ ta tới rồi a"

"Tới rồi a, Ngưng Nhi giới thiệu với ngươi đây là a Kỳ, nàng xem như là vị sư phụ đầu tiên của ta" thấy tiểu Kỳ tới, nàng lập tức quay sang giới thiệu với Ngưng Nhi.

Tiểu Kỳ chính là sư phụ đầu tiên của nàng, tới một nơi chẳng hề quen biết, giáo nàng từng chút một, tiểu Kỳ chính là người nàng tôn trọng nhất ở thế giới lạ lẫm này.

"Tiền bối, ta là Tiếu Ngưng Nhi" Ngưng Nhi không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.

"Ta biết ngươi a, tiểu cô nương" giọng nói nghịch ngợm của tiểu Kỳ vang lên.

Tiêu Vũ giật giật môi vô ngữ, quả nhiên cho dù bề ngoài xem như ngự tỷ ôn nhu, nhưng vẫn không thể che lấp tính trẻ con của tiểu Kỳ được.

"Tiền bối nhận biết ta?" Ngưng Nhi đầy mặt khó hiểu, nàng nhớ là chưa bao giờ gặp qua vị tiền bối cao thâm thế này, từ đâu mà một vị cao nhân lại có thể nhận biết một kẻ hèn như nàng đây.

"Chuyện này a.. là bí mật sao, tiểu cô nương" tiểu Kỳ nháy mắt, cười nói.

"Các ngươi hàn thuyên đủ rồi đi, bắt đầu luyện công pháp đi" Phượng Hoàng cắt ngang lời tiểu Kỳ, bị Phượng Hoàng cắt ngang nàng chẳng những không giận mà còn nháy mắt với Ngưng Nhi.

Nhìn vào bộ công pháp Long Khí thuật của một vị đại năng giả để lại, Tiêu Vũ thầm cảm ơn đối với vị đại năng giả ấy.

Theo như Phượng Hoàng nói, Long Khí thuật vốn không phải công pháp của thế giới này, đại đạo ba ngàn thế giới nó đã từng đi qua, thì đây là của một vị Nguyên Tôn được người đời xưng tụng, công pháp này vốn không thể học ở thế giới này, nhưng nhờ Phượng Hoàng biến đổi phù hợp hơn với linh khí, nên ở thế giới này có thể học được một cách dễ dàng.

Đạo Long Khí thuật này cũng giống như tên của nó, chính là bắt chước cách hít thở của rồng, nhận linh khí từ trong thiên địa, phun ra nuốt vào, phong vân tịch diệt.

Nếu như dùng nhân thân để bắt chước rồng thì cần phải rèn luyện kỹ xảo cực kỳ thâm ảo, đạt tới cảnh giới huyết nhục cộng minh, phát ra tiếng rồng ngâm thì mới có thể hấp thu linh khí thiên địa.

Bộ Long Khí thuật này gồm một trăm thức đoán long hí, bởi vì muốn đạt tới cảnh giới nhân thân mô phỏng long hấp, thì phải rèn luyện huyết nhục trong cơ thể, mà một trăm thức Du Long Hí ẩn giấu bên trong long hấp thuật kia chính là một khâu quan trọng nhất.

Từng động tác kỳ lạ thoáng hiện ra trong đầu của các nàng, những động tác này tổng cộng có một trăm thức, hình thù kỳ lạ, nhìn thoáng qua thì giống như một con rồng đang chơi đùa.

Đợi cho Ngưng Nhi cùng Tiêu Vũ nhớ kĩ từng động tác, Phượng Hoàng gọi tiểu Kỳ đánh trước một trăm động tác Du Long Hí để các nàng học hỏi,

"Nhìn cho kĩ đây."

Trong ánh mắt chăm chú của hai người, tiểu Kỳ dùng động tác lưu loát liền mạch, luyện hết một trăm động tác, đợi tới lúc hoàn thành động tác cuối cùng xong thì chỉ thấy thân hình của tiểu Kỳ đột nhiên rung lên, miệng há to.

Hống!

Tiếng rồng ngâm vang cả khu rừng, người ảnh hưởng nhiều nhất là Tiêu Vũ cùng Ngưng Nhi, các nàng thân hình chấn động, ngơ ngác nhìn tiểu Kỳ.

"Đây là lần đầu tiên nàng nghe tiếng long ngâm." chấn động cùng với hưng phấn khiến mặt Ngưng Nhi đỏ lên.

"Đây đây là tiếng long ngâm sao?" Tiêu Vũ có chút chấn động.



"Các ngươi đã nhìn rõ hay chưa?" thanh âm tiểu Kỳ vang lên, lôi kéo hai người còn đang ngây ngốc trở lại, đây xem như một chút biểu diễn cho hai người xem đi, nếu tiểu Kỳ thành thật vận dụng hết khả năng xem như nơi này không còn cánh rừng nào cả.

"Đã rõ!" các nàng đồng thanh đáp.

Hai người chia ra, theo như chỉ dẫn trong cuốn công pháp, quan sát tiểu Kỳ mà luyện từng động tác một.

Ngưng Nhi tuy lần đầu đánh một trăm thức Du Long Hí có chút khó khăn nhưng vẫn xem như nhanh chóng, thân hình của thiếu nữ di chuyển liên hồi, lồng ngực phập phồng, hô hấp bắt đầu trở nên kéo dài, nhìn từ xa giống như một con ấu long đang uốn mình.

Một trăm động tác, chặt chẽ tương liên cùng nhau, còn hai mắt của Ngưng Nhi lúc này giống như trở nên sáng ngời hơn, nàng có thể cảm giác được huyết nhục, xương cốt trong cơ thể, lúc này bắt đầu ẩn ẩn chấn động lên rồi.

Có một cỗ khí tức giống như nương theo huyết nhục, cuối cùng bay thẳng lên yết hầu.

Ngay khi động tác sau cùng chấm dứt, gương mặt của Ngưng Nhi trở nên đỏ bừng, cái miệng đang mím chặt đột nhiên há to.

Hống!

Một đạo rồng ngâm như có như không truyền ra từ trong yết hầu của nàng.

Cùng lúc đó, lồng ngực của Ngưng Nhi cũng co rụt lại, giống như cự long hấp thủy, thiên địa linh khí trong rừng đột nhiên như có được sự dẫn dắt nào đó, trực tiếp biến thành một đạo bạch tuyến có thể nhìn thấy được bằng mắt thường ùn ùn kéo tới, chui thẳng vào cơ thể len lỏi đến linh hồn của nàng.

Đạo linh khí này xông vào bên trong cơ thể, lập tức dẫn tới cơn đau đớn mãnh liệt, khiến cho Ngưng Nhi đau đớn kêu lên một tiếng.

Bất quá nàng vẫn cắn chặt hàm răng, cố gắng chống chọi với cơn đau đớn kịch liệt, cố gắng đưa đạo khí này len lỏi qua khắp cơ thể, do nàng chỉ là Bạch Ngân cấp nên cơ thể không chịu nổi linh khắp trong khu rừng hướng đến.

Tình trạng này kéo dài nữa khắc, mới vì hao hết đạo linh khí này mà chấm dứt.

Ngưng Nhi không vì cảm thấy đau đớn mà rút lui, nàng hoàn toàn ngược lại, thập phần kinh hỉ, nhận ra được sự biến đổi của bản thân, linh khí cọ rửa, trùng đắp cho cơ thể nàng cảng thêm dẻo dai, đây là sự biến đổi lớn nhất mà nàng có thể cảm nhận được.

Nhìn Ngưng Nhi lần đầu tập mà có thể làm tốt như vậy, Phượng Hoàng đang chơi cờ với tiều Kỳ thập phần kinh hãi, đây là loại ngộ tính gì mà có thể nhìn qua tiểu Kỳ luyện một lần thế nhưng đã làm được, kiếp sợ là thế nhưng nhìn lại chủ tử nhà mình, tiểu Kỳ, Phượng Hoàng không khỏi thở dài.

Nếu học công pháp cũng tinh thông nhanh chóng như học Minh Văn, các nàng đã không kêu Ngưng Nhi tới đốc thúc Tiêu Vũ rồi, nói không chừng nếu Tiêu Vũ học nhanh chóng đã chạy tới chỉ cho Ngưng Nhi rồi.

Nhìn sang Tiêu Vũ, nàng thật vất vả luyện tới thức cuối cừng, quả nhiên cách biệt thiên phú khác nhau, ngộ tính cũng khác nhau.

Bất quá, điều khiến cho Tiêu Vũ nhíu mày chính là, sau khi làm một trăm động tác kia, tuy rằng thân thể nóng ran, nhưng nàng không cảm thấy được đạo khí nào từ thiên địa, hơn nữa cũng không giống như tiểu Kỳ.

Rõ ràng làm rất giống nhưng lại không ra long ngâm.

Nàng nhíu mày quyết đánh lại một trăm thức.

Tuy nhiên nữa khắc sau, mồ hôi vẫn cứ ra ướt đẫm áo, nhưng vẫn không cảm nhận được linh khí lưu động từ thiên địa.

Nhìn Ngưng Nhi lần đầu đã luyện được, quyết không thua nàng ấy, Tiêu Vũ đi về phía tiểu Kỳ xin chỉ giáo, nàng không hỏi Ngưng Nhi vì nàng biết, vừa mới hấp thụ linh khí từ thiên địa, cơ thể nếu không quen sẽ vô cùng đau đớn, nhìn Ngưng Nhi như vậy nàng không nỡ.

"A Kỳ ngươi có thể đánh lại cho ta xem sao?"



"Rất sẵn lòng" nói rồi tiểu Kỳ đứng lên làm lại một trăm thức Du Long Hí.

Nàng chắm chú nhìn từng động tác của tiểu Kỳ, cho đến khi luyện xong tiểu Kỳ quay sang hỏi.

"Đã nhìn rõ chưa?"

Tiêu Vũ im lặng một chút rồi nói.

"Là hô hấp! Tu luyện Du Long Hí thì cần phải khống chế tiết tấu hít thở của bản thân, khiến cho huyết nhục cộng minh với hô hấp.

Long Khí thuật chính là bắt chước cách hít thở của chân long, mà rồng hít thở thì kéo dài liên miên, mỗi lần ngươi mở đầu một động tác đều hít nhẹ, khi kết thúc lại thở nhẹ ra, hai thứ kết hợp cùng nhau, cuối cùng mới có thể dẫn phát long hấp."

Nghe vậy Phượng Hoàng và tiểu Kỳ khá kinh ngạc, không tệ lắm a, ngộ tính vẫn còn có thể.

Xem lần thứ hai mà đã có thể nhìn ra được mấu chốt của Du Long Hí, chẳng trách xem Minh Văn nhìn sơ qua cũng đã biết, thiên phú về võ thuật ngộ tính tuy thấp nhưng vẫn không thể xem thường.

Tiêu Vũ hít thật sâu, chậm rãi bắt chước theo tiết tấu của Tiểu Kỳ, từng động tác hơi thở của tiểu Kỳ đều được Tiêu Vũ làm theo vô cùng chuẩn chỉ.

Giống với Ngưng Nhi, huyết nhục, sương cốt đều ẩn ẩn chấn động lên rồi, đạo linh khí xông thẳng lên yết hầu, miệng Tiêu Vũ lập tức há to.

Tiếng long ngâm như có như không vang ra

Trong rừng, từng cành cây, nhánh lá đều đung đưa thiên địa linh khí trong rừng chui thảng vào lồng ngực Tiêu Vũ, đạo linh khí này bá đạo, khiến cơ thể Tiêu Vũ có chút đau nhứt, nhưng nhờ đạo khí này mà cả cơ thể nàng như được lắp đầy.

"Long Khí thuật rất lợi hại."

Lúc đạo linh khí bá đạo kia xông thẳng vào người Tiêu Vũ, cơ thể tuy đau đớn nhưng không bằng Ngưng Nhi, điều này nàng phải cảm ơn đến Phượng Hoàng và tiểu Kỳ nếu không có hai người đó, cơ thể nàng không thể chịu nổi đấy.

"Long Khí thuật này giúp linh khí trong người các ngươi duy trì dược một nén nhang, tuy nhiên các ngươi luyện chỉ là bước đầu của long Khí thuật, nếu các ngươi tu luyện đến tới mức cao thâm thì không cần có Du Long hí giúp đỡ, khi ấy ngươi đã có thể biến nó trở thành bản năng, dù ngươi không dùng tới long hấp thuật, nhưng mỗi khi ngươi hít thở đều sẽ biến thành long hấp, giúp ngươi có thể hấp thu thiên địa linh khí bất kỳ lúc nào."

"Các ngươi hôm nay tu luyện đến đây là được rồi, cơ thể không biết cách hấp thu thiên địa linh khí, ngày đầu đã khiến cơ thể đau nhứt như vậy rồi, kinh mạch tuy được tôi luyện nhưng cơ thể không thể chịu nổi thêm được nữa, chuyện này từ từ tới, các ngươi về thôi."

Hơn nữa công pháp Tiêu Vũ tu luyện là Thiên Địa thần quyết, hấp thu linh khí thiên địa rất nhanh.

Phượng Hoàng thấy Ngưng Nhi cùng Tiêu Vũ sau khi nghỉ ngơi có ý định tiếp tục luyện tập, nàng ngay lập tức ngăn cản.

Tuy có chút không muốn nhưng nàng và Ngưng Nhi vẫn nghe lời, không cố gắng tiếp tục tập luyện.

"Hai vị tiền bối, thật sự cám ơn hai vị ngày hôm nay, nhờ các vị mà cơ thể ta tiến bộ thêm nhiều." nàng cuối người tỏ lòng biết ơn.

"Hừ, chuyện nhỏ" Phượng Hoàng ngạo kiều nói.

"Ha ha ha, không sao, các ngươi về trước đi" tiểu Kỳ cũng khuyên các nàng về nghỉ.

"Về thôi Ngưng Nhi a"

"Ừ, về thôi" hôm nay là một ngày thật hạnh phúc đối với nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play