Hắc Ám công hội nếu không lầm thì nam chủ Nhϊếp Ly đụng tới công hội này trong lần đi Cổ Lan Thành, đúng là vai chính quang hoàng đi tới đâu có thể kéo thù hận tới đó, nàng chỉ là một bình dân đệ tử nghèo làm sao có thể đối đầu với các thế lực lớn đây chứ.
Bàn bạc với Nhϊếp Ly xong Tiêu Vũ đi tìm Tiếu Ngưng Nhi, lúc này Tiếu Ngưng Nhi đang ở thư phòng của mình.
Cứ việc về lại hỏi cưới của Thẩm Phi nhưng Tiếu Ngưng Nhi nàng lại không cảm thấy vui mừng, nàng biết tính suy tính của các trưởng lão việc tạm thời dời lại chỉ là bọn họ đang bàn tính cách khác có thể nhanh chóng đưa nàng lại cho tên trăng hoa Thẩm Phi, tranh thủ sự giúp đỡ của Thần Thánh thế gia để đạt mục đích của mình, càng nghĩ nàng không khỏi rét lạnh, thật không thể hiểu được đường đường là người cùng chung gia tộc vậy mà hận không thể dùng âm mưu gϊếŧ hại lẫn nhau, không bằng một người xa lạ tùy tiện động lòng trắc ẩn là có thể giúp được nàng qua khốn nguy, người xa lạ kia không cần nghĩ sâu xa cũng có thể nghĩ đến nàng ấy, càng nghĩ càng nhớ đến bóng hình của nàng ấy, dáng người thon thả, bóng lưng nhỏ gầy tuy không bằng bóng lưng của nam nhân, nhưng nó lại có thể khiến mọi người không ngại dựa lưng vào, làm người có cảm giác an tâm, mọi việc đã có nàng ấy lo.
“Ngưng Nhi”
Như được ông trời nghe thấy, ngay lập tức đáp ứng nguyện vọng, hai mắt Tiếu Ngưng Nhi sáng lên ngay lập tức quay sang cửa sổ, quả nhiên là Tiêu Vũ.
“Tiêu Vũ!!!”
“ừ là ta, ta nghe mọi người bàn luần về linh hồn lực của ngươi đã hóa hình nên đến xem sao”
“được, ta hiện ra cho ngươi xem sao.”
Nói rồi Tiếu Ngưng Nhi hiện ra linh hồn lực của mình cho Tiêu Vũ xem xét. Tiếu Ngưng Nhi trên người lục quang bốn phía, từng cổ linh hồn lực vờn quanh cơ thể, theo linh hồn lực đúc kết, hình dáng một nữ nhân dần hiện ra.
Tiêu Vũ ngay lập tức đánh giá, hình dáng linh hồn lực của Ngưng Nhi, trên trán đôi sừng rồng, sau lưng hai đôi cánh rồng ngoài ra trên thân hình còn có một số ít vảy rồng màu xanh lục.
Nhìn linh hồn lực Ngưng Nhi nàng không khỏi bất ngờ, thông thường hóa hình linh hồn lực thì cũng chỉ hóa thành một số đặc trưng nhất định của linh hồn lực đó, nếu hiếm hơn sẽ hóa thành chân thể linh hồn lực đó, nhưng nàng chưa từng thấy có thể hóa linh hồn lực biến dị không giống bản thể, hơn nữa còn là hình thể người.
Linh hồn lực hóa hình thành như thế có thể một phần là do Phong Lôi Dực tiên quyết nàng đã đưa.
Kiểm tra xong linh hồn hóa hình nàng nhìn sang Ngưng Nhi muốn nói tiếp về bộ công pháp, nhưng bắt gặp ánh mắt cầu khen ngợi từ Ngưng Nhi thì ai mà có thể bỏ qua được chứ.
“Ngưng Nhi ngươi làm tốt lắm.”
Tiêu Vũ cười cười Ngưng Nhi rất khó lộ vẻ mặt chờ mong như vậy, người nào có thể bỏ qua chứ nàng là không thể nào rồi.
“không, tất cả là nhờ ngươi, nhờ ngươi cho ta bộ công pháp Phong Lôi Dực Tiên quyết, kích phát hồn lực của ta.”
Tiếu Ngưng Nhi ngượng ngùng nói, lúc nãy khi đưa Tiêu Vũ nhìn thấy linh hồn lực hóa hình nàng trong lòng không khỏi có chút chờ mong, mong Tiêu Vũ khen khen mình một chút, lúc ấy trong lòng không khỏi ngượng ngượng, nàng vô cùng cảm kích Tiêu Vũ, nhờ Tiêu Vũ đã cứu cuộc đời của nàng.
Trò truyện với Tiếu Ngưng Nhi cũng như giảng giải về công pháp và một số Minh Văn được một lúc Tiêu Vũ rời đi, từ ngày đó Tiêu Vũ vào trạng thái tu luyện, giải Minh Văn, không phải đến Thánh Lan học viện đó là đặt cách phó viện trưởng đối với Tiêu Vũ.
“Hành Hỏa Kích” chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ của thiếu nữ sâu trong rừng.
Ầm Ầm trước mặt thiếu nữ một vài thân cây bị xuyên thấu một lỗ lớn, nứt gãy ngã xuống sau đó là bốc cháy.
Nhìn lên thì thấy ngọn lửa từ tay của thiếu nữ vẫn chưa dập tắt, phải thiếu nữ đó là Tiêu Vũ.
“Chậc những ngày hôm nay tập luyện đến vậy mà chỉ thêm được bấy nhiêu, thật yếu.”
Thanh âm chế giễu của Phượng Hoàng vang lên từ trong thức hải của Tiêu Vũ, nếu đối với người khác việc một con nhóc mười ba tuổi có thể phá hủy bấy nhiêu có lẽ có thể xem như tiểu thiên tài còn đối với trong mắt Phượng Hoàng nàng chỉ cảm thấy phế bỏ.
Tiêu Vũ cũng không thể nói gì hơn ngọn lửa kia nàng lấy từ Phượng Hoàng, thuần một ngọn lửa bình thường không trộn lẫn linh hồn lực cấp Hắc Kim, nên rất yếu, nàng cần thêm đan dược để bổ sung linh hồn lực, vậy mới có thể tìm hiểu sâu thêm sức mạnh của Phượng Hoàng, mà chỗ có thể cung cấp nguyên liệu thì Tiêu Vũ xác thật đã có mục tiêu.
“được rồi đừng nói nữa tiểu Kê, tiểu Kỳ chỉ dẫn cho ta hiệp hội luyện đan sư.”
“ngươi, ngươi vừa gọi ta là cái gì… tiểu, tiểu Kê ngươi có còn xem ta là thánh thú Thái Cổ không đấy.”
Phượng Hoàng cơ hồ rống lên đường đường là một thánh thú Thái Cổ người người kính ngưỡng vậy mà tới Tiêu Vũ chỉ là tiểu Kê, thử hỏi có tức không chứ.
“được rồi, được rồi cũng không phải lần đầu ngươi nghe nàng kêu ngươi như thế mà”
Tiểu Kỳ trong thức hải truyền âm đối với Phượng Hoàng, nó biết Tiêu Vũ vẫn thích đặt tên cho mọi người theo cách đơn giản nhất và gần gũi nhất, nhưng nó không nghĩ tới sau này Tiêu Vũ vẫn lấy cái biệt danh này gọi Phượng Hoàng.
“hừ, nếu không phải là nàng, thì trong lúc hấp thụ ta ngươi nghĩ cái linh đăng ấy vây khốn được bao nhiêu sức mạnh của ta chứ, ngươi nghĩ mấy cái Minh Văn pháp trận truyền kỳ cấp kia có thể vây khốn ta sao, hứ.”
Nó thân là thánh thú Thái Cổ làm sao mà những món vặt này có thể vây khốn được chứ.
“rồi rồi, nhưng ngươi không thấy nàng có đôi chút là khó ngươi trong Minh Văn pháp trận ấy đúng không.”
“hừ”
Có lẽ Phượng Hoàng không thừa nhận nhưng nàng ấy biết rất rõ, những Minh Văn Pháp Trận này có một số cái được Tiêu Vũ tạo ra, tuy có vài chỗ sơ hở nhưng rất khó tìm ra, phải bình tĩnh quang sát một lúc mới có thể tìm được phương pháp giải quyết.
(CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VỂ
GẶP NHIỀU MAY MẮN TRONG CUỘC SỐNGXUÂN NÀY VUI HƠN XUÂN NĂM QUA)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT