Virus đã bùng phát khắp toàn cầu.

Tôi không may là người đầu tiên bị nhiễm, sau một trận càn quét hết đống đồ trong nhà, lúc tôi đi ra ngoài thì phát hiện cả thành phố đã thất thủ.

Tôi trơ mắt nhìn đồng loại xé xác những con người còn sống khác.

Răng tôi cũng không khỏi ngứa ngáy, đồng tử cứ mở rộng ra, gần như tôi không thể kiểm soát được sự tỉnh táo của mình.

Điều này cũng khiến tôi nhận ra dường như tôi là đứa con Trời chọn.

Hầu hết những Zombie trước mặt tôi chỉ còn thú tính, riêng tôi là còn có IQ.

Nhưng nếu so với đám Zombie chỉ biết rầm rì, chuyện còn IQ không hẳn là quá tốt.

Tôi luôn phải kiềm chế bản thân trước ý muốn chửi thề.

Có lẽ loại virus này đã kích thích tật xấu của tôi.

Để ngăn chặn những Zombie khác tấn công mình, tôi chỉ có thể cải trang giống chúng.

Dù sao thì cũng phải hòa đồng.

Một lần ra ngoài chơi với đám Zombie, tôi đã cắn một người đàn ông.

Nhưng người đàn ông này chỉ cao 1m79.

Thế là tôi ngay lập tức mất hứng, nhả anh ta ra.

“Sao cô…”

“Ẹc! Có m7.” Tôi nói với vẻ kinh tởm.

“Ông đây 1m8 đấy.” Anh ta còn già mồm.

“Tôi thấy báo cáo y tế của anh rồi.” Tôi đói quá thôi, hai mắt đã đỏ hoe lên rồi.

Mặc dù tôi đã để anh ta đi, nhưng anh ta vẫn bị nhiễm bệnh như một Zombie.

Hơn nữa mỗi lần đi ngang qua tôi, anh ta đều đấm vào bụng tôi.

Cái đồ thù dai này.

Về sau mặc dù tôi đã thận trọng.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị trục xuất khỏi Hiệp hội Zombie.

Họ nhe răng trợn mắt đuổi tôi ra ngoài.

Nguyên nhân là do vua Zombie đã tự chặt đứt một cánh tay để nhằm bày tỏ quyết tâm tấn công vào căn cứ của loài người.

Mấy Zombie khác cũng làm theo.

Chỉ có mình tôi là không làm.

Sao lại tự hại mình cơ chứ, tôi đâu có điên!

Họ ném tôi ra ngoài, từ tầng ba.

Lưng tôi đập vào một phiến đá muốn gãy luôn.

Não bộ cũng bị dập nát.

Nhưng khả năng tự phục hồi của tôi rất tốt, chẳng mấy chốc đã ổn lại.

Tôi loạng choạng bước xuống đường.

Hiện tại khắp nơi đều là đống đổ nát, sau đợt tấn công mấy cửa hàng đều đã bị đập tan thành từng mảnh.

Xung quanh chỉ còn những chiếc đèn sợi đốt vỡ vụn và những tấm vải rách nát.

Cuối cùng, vất vả lắm tôi tìm được một chiếc váy trắng hoàn chỉnh bên trong.

Tôi cứng nhắc mặc nó vào.

Từ ngày trở thành một Zombie, xấu hổ gì đó biến mất mẹ rồi, tôi trực tiếp thay đồ trong cửa hàng.

Dù sao thì lúc này cũng không có ai đến.

Hiệp hội Zombie đó chỉ ăn thịt người, không hề có ham muốn trần tục.

Cũng chính vì nghĩ vậy mà lúc thấy một soái cưa cao to đẹp trai, chân dài miên man xuất hiện sau lưng, tôi không khỏi kinh ngạc.

Vóc người anh ta cao lớn, mặc quần áo xanh như quân nhân, khóe mắt còn có vết thương nông, máu đỏ tươi chảy ra, càng nhìn càng thấy máu me.

Tôi nuốt nước miếng.

Đã lâu rồi tôi không cắn người.

Người đàn ông này nếu đo bằng mắt thường đã tầm 1m9.

Thực ra thì trước đây tôi đã từng thấy anh ta rồi, mỗi lần chúng tôi tấn công thành phố, anh ta đều đứng trên tường thành và chỉ huy.

Tôi cười khà khà.

Hãy xem tôi cắn môi anh ta 360 độ, biến anh ta trở thành đồng loại của mình đây.

Nói là làm, tôi lao đến, ôm chặt lấy anh ta, định cắn vào cái cổ trắng ngần của anh ta.

Ngay lập tức anh ta đẩy tôi ra.

Tôi bị anh ta ném xuống đất nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục vồ tới.

Tôi thực sự đang rất đói.

Lần này anh ta nắm lấy eo tôi, ném mạnh đến nỗi răng tôi không thể chạm vào anh ta.

“Đầu sắp rớt luôn rồi” trong cơn choáng váng tôi thốt lên.

Người đàn ông trước mặt khẽ nheo mắt, ánh mắt trở nên sắc bén.

Anh ta sải bước về phía tôi.

Tôi bị anh ta làm cho giật mình, lại một bước.

Anh ta vén chiếc áo khoác lên để lộ chiếc áo phông đen bên dưới.

Một phát xé rách vải áo.

Cơ bụng của anh ra lộ ra, tám múi.

Bây giờ tôi còn thấy đói hơn!

Tôi lại nhảy vào anh ta.

Anh ta lại nắm lấy cánh tay tôi, ném mạnh vào tường, gập cánh tay lại, đầu gối đặt lên eo tôi, tay còn lại lấy tấm vải xé ban nãy bịt miệng tôi.

Được thui, không cho tôi nhe răng chứ gì.

Anh ta trói tôi xuống đất.

Sau đó ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng đầu, cong môi.

“Chậc chậc, hóa ra là một Zombie nhỏ xinh à.” Giọng nói trầm, từ tính.

Không phải đó chứ, con người không thể … ít nhất là không nên …

Tôi nghe nói trong căn cứ của bọn họ không có mống phụ nữ nào.

Nên lẽ nào nữ zombie cũng không tha?

Tim tôi đập thình thịch.

Bây giờ tôi cũng không mặc quần áo.

Tôi nhìn xuống chiếc váy rộng thùng thình của mình.

Người đàn ông tựa như không thấy.

“Anh tên là Văn Thừa, em tên gì?”

Miệng tôi vẫn đang bị bịt đó chời!

Văn Thừa nhướng mày, hiểu ý: “Anh giúp em cởi bịt miệng, em phải trả lời vài câu hỏi của anh.”

Đôi mắt anh ta nheo lại, đe dọa tôi: “Nếu em dám tấn công anh nữa, anh sẽ cho em banh xác, biết chưa?”

Hàm răng của tôi nóng lòng muốn thử …

Ai mà từ chối được soái cưa nổ banh xác mình cơ chứ?

“Em tên gì?”

“Mỹ nữ.”

Anh ta dịu dàng cười, nhưng là kiểu không vào mắt: “Nói hay lắm.”

“Trình Điềm Điềm.”

“Lúc trước em làm nghề gì?”

“Idol mạng.” Sau đó còn cười một cái “Anh có sẵn lòng làm cưa cưa của em hông?”

Anh ta mặc kệ tôi, tự nhủ: “hừm, răng bén đấy, đã cắn bao nhiêu người rồi”.

“Chỉ mới vài người thui.”

Tại có quá ít anh đẹp trai trên 1m8 ấy mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play