”Đã xong!”

Ánh mắt Lâm Lăng chợt lóe, hắn nhếch miệng cười đầy vẻ vui mừng.

“Đây…”

Thấy vậy, mọi người ở ngoài cửa nhìn nhau.

Sự sắc bén này không hề thua kém so với vũ khí cấp Linh bảo chút nào.

Nhưng loại vũ khí nhỏ bé này làm sao mà dùng được?

Cho dù cấp bậc hay là phẩm chất cao thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lâm Lăng cũng không hề để ý tới cái nhìn của người khác, suy nghĩ trong đầu hắn chợt lóe, hai bộ trang bị dành cho sủng vật đã biến mất chỉ trong nháy mắt và được đưa tới chỗ Kinh Kha và Lang Vương.

“Ta đang có việc gấp muốn gặp chưởng giáo đại nhân, các ngươi hãy thu dọn sạch sẽ chỗ này giúp ta.”

Lâm Lăng cười nói với người đàn ông trung niên với vẻ khiêm tốn.

Cho dù là thái độ kiêu ngạo thì người đàn ông trung niên cũng sẽ chấp hành nhưng trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu. Thế nhưng hiện tại, với thái độ này của Lâm Lăng chắc chắn đã khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng vinh dự.

“Thánh Tử điện hạ, nếu như ngài có việc gấp thì cứ đi. Chút việc nhỏ ấy cứ để cho chúng ta tự xử lý là được.”

Ngay lập tức, ông ta đứng thẳng lưng và gật đầu với nụ cười trên môi. Vẻ mặt trông như thể ông ta được tiếp nhận sứ mệnh gì đó cao cả lắm.

Sau khi đi ra khỏi Luyện Khí phường, Lâm Lăng thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ tất cả những thứ cần chuẩn bị, hắn đã chuẩn bị xong.

Chuyện tiếp theo chính là hắn cần bàn bạc với chưởng giáo Hậu Thiên Thành về việc muốn đi ra ngoài luyện tập. Dù sao hắn cũng là Thánh Tử và có địa vị vô cùng quan trọng nên cũng không thể đi ra ngoài mà không nói trước một tiếng.

Một lát sau, hắn tới Huyền Tháp chín màu.

Lâm Lăng đứng bên ngoài tháp, chắp tay ôm quyền và hành lễ dành cho vãn bối trong tông môn.

Sau đó hắn nói: “Đệ tử có việc muốn tìm chưởng giáo đại nhân, xin ngài ra gặp mặt.”

Xoẹt!

Vừa dứt lời, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ngay trước mặt Lâm Lăng.

Người đàn ông tóc trắng này chính là Hậu Thiên Thành.

“Lâm Thiên, ngươi tìm bổn tọa có chuyện gì?”

Hậu Thiên Thành mỉm cười ôn hòa nói.

Lâm Lăng nói thẳng: “Nửa năm nữa là tới Thiên Tư bảng giữa các chủng tộc. Ta dự định tranh thủ thời gian này đi ra ngoài luyện tập.”

“Đi ra ngoài sao?”

Nghe được lời này, trong mắt Hậu Thiên Thành lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên ông ta không ngờ rằng Lâm Lăng lại lựa chọn ra ngoài luyện tập vào thời điểm quan trọng này.

Ai cũng biết rằng hiện tại Lâm Lăng chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Cửu Huyền Tông cho nên ở trong tông môn sẽ an toàn hơn. Nói chung là sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Thế nhưng một khi ra bên ngoài thì hắn sẽ hoàn toàn nằm ngoài phạm vi bảo vệ của Cửu Huyền Tông.

“Lâm Thiên, nghe lời khuyên của bổn tọa, tài nguyên ở bên trong tông môn nhất định đủ cho ngươi tu luyện hơn là ở bên ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play