Sự lạnh lẽo dường như có được bẩm sinh chứ không phải là cố tình thể hiện.

“Lão già này nhìn ta làm cái gì chứ?”

Nhìn thấy ánh mắt của Hậu Thiên Thành, trong lòng Trấn Tấn khẽ run, lúc này ánh mắt chợt né tránh không muốn đối diện.

“Trần Tấn, lên đài đi.”

Hậu Thiên Thành cười lạnh nói. “Lần so tài này ngươi sẽ cùng nhau tác chiến cùng với Lâm Lăng.”

Trấn Tấn?

Là người nào!

Nghe thấy được cái tên này, các đệ tử tông môn trong sân vẻ mặt nhất thời ngạc nhiên.

Nhất là đám đệ tử trưởng kia càng kinh ngạc không thôi.

Hiển nhiên là không ngờ tới chưởng giáo đại nhân chọn người lại là một đệ tử đến tên cũng không rõ trong tông môn.

“Trần Tấn ca ca, chưởng giáo đại nhân gọi huynh kìa.”

Trần Hân sửng sốt một chút, vừa kinh nhạc vui mừng mà cũng nhanh chóng ý thức được nguyên do trong đó, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ lo âu.

“Thì ra hắn chính là Trần Tấn.”

Nghe thấy âm thanh của Trần Hân, đoàn người ở khu vực ngoài đều kinh ngạc nhìn về phía Trần Tấn.

“Lần trước khảo hạch gõ chuông, người đánh ra mười tám tiếng kia hình như chính là hắn!”

“Không sai về thiên phú còn lợi hại hơn của đệ tử trưởng Hoàng Tinh Nghị nữa.”

Rất nhanh sau đó đã có một đám đệ tử tông môn tinh mắt nhận ra được Trần Tấn.

Trong nhất thời tiếng kinh ngạc trong sân vang lên như nước thủy triều.

Hầu như ánh mắt của mọi người đều phóng lên trên người Trần Tấn cực kỳ tò mò mà đánh giá.

“Hóa ra là hắn ta………”

Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng, vẫn nhớ rất rõ lần khảo hạch trước đó, người này đã dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn mình.

Tuy là sau khi giao lưu đã xóa bỏ hiểu lầm. Nhưng với trực giác nhiều năm qua của Lâm Lăng mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy.

“Xem ra vòng xoáy lịch sự đã cột ta vào với tên kia rồi.”

Trần Tấn âm thầm lắc đầu.

“Muội đứng đây đợi ta, ca ca rất nhanh sẽ trở lại.”

Trần Tấn giơ tay xoa đầu Lâm Lăng cưng chiều nói.

Chợt hắn ta bước chân ra, vẻ mặt nhàn nhạt bay về phía thạch đài.

Đối mặt với hai tên yêu nghiệt của ngoại tông kia hoàn toàn không để vào mắt.

Trước đó ở chiến trường viễn cổ này, ngay cả đội trưởng của Chấp sự huyết bào cũng bị hắn ta tàn nhẫn giết chết.

Tuy hiện tại hắn cũng không ở trong trạng thái sung sức hoàn toàn, nhưng chỉ hai tên thiên tài nhỏ nhoi này cũng không đủ để hắn ta chơi.

“Cái tên Trần Tấn này rất can đảm đó, dám tham dự lần so tài lần này.”

“Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, chẳng lẽ hắn ta không biết rằng thực lực của Trương Cương và Đằng Nguyên đáng sợ như nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play