Quản lý của Đào Phách Các là một thiếu phụ xinh đẹp có khí chất.

Lúc này nàng ta đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng làm việc của nội sảnh, lúc thấy nhìn đơn đấu giá mới đến trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc.

“Vật đấu giá là hai viên Thánh Linh Đan lục phẩm.”

“Người bán, Lâm Thiên…..”

Đào Yên nhẹ giọng nhớ kĩ tin tức tư liệu trên đơn đấu giá, chợt giống như nhớ tới cái gì đó lập tức gọi tới một tên tiểu nhị.

“Đào tổng quản, người có phân phó gì?”

Tên tiểu nhị hơi khom người, vẻ mặt cung kính.

Ánh mắt cũng không nhịn được liếc Đào Yên vài cá, vóc người khêu gợi, cho dù là bất kì người đàn ông nào khi nhìn rồi cũng khó mà không trố mắt.

“Cái người bán tên ‘Lâm Thiên’ này có phải là một người trẻ tuổi không?”

Đào Yên hiếu kì dò hỏi.

“Đúng vậy, thoạt nhìn uy vũ hiên ngang, chắc là một kẻ võ tu.”

Tiểu nhị của tiệm vội vàng thu lại ánh mắt, gật đầu thành thật nói. “Buổi đấu giá gần bắt đầu rồi, vốn đã ngừng nhận đơn, nhưng người chen ngang là được Vệ thiếu gia tiến cử, đành phải miễn cưỡng nhận lấy.”

Nghe lời nói đó, Đào Yên càng thêm xác định suy đoán trong lòng.

“Mau đưa ta đi gặp hắn.”

Thân hình yểu điệu của Đào Yên đứng lên trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.

Đào Yên là tổng quản của Đào Phách Các, đối với chuyện khảo hạch hôm nay ở ngoài đảo đã sớm biết cả rồi.

Tuy chưa từng nhìn thấy vẻ ngoài của Lâm Lăng, nhưng cái tên ‘Lâm Thiên’ này không chỉ có Đào gia mà thậm chí toàn bộ thế lực gia tộc cổ võ của Cửu Huyền Tông đều đã biết.

Từ lúc khai tông tới nay, Cửu Huyền Tông lần đầu lập ‘Thánh tử’, chuyện lớn như vậy đã dùng một loại tốc độ vô cùng nhanh chóng điên cuồng lật tung tất cả tộc và người ở khu vực Đông Huyền Châu!

Thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ đều chờ đợi năm ngày sau có thể chính mắt nhìn thấy vị kỳ tài võ đạo như thể ngang với trời xanh này.

Lúc này bên ngoài phòng đấu giá.

“Cảm tạ.”

Lâm Lăng nhìn sang Vệ Quý Nguyên đã lo xong công việc thủ tục, mỉm cười nói.

“Nếu như không có ngươi đứng ra giúp đỡ, thì chuyện này sẽ phiền toái hơn rồi.”

“Chuyện cỏn con mà thôi, Lâm huynh không cần khách khí.”

Đối với lời cảm tạ này của Lâm Lăng, Vệ Quý Nguyên giống như có chút được trọng dụng mà kinh ngạc vội vàng cười nói.

Lúc này, bên ngoài cửa sảnh chính xuất hiện hai bóng người trẻ tuổi.

Hai người này chính là Lữ Tá và đệ tử trưởng của Hỏa Vân Các, Hoàng Tinh Nghị.

“Tên nhóc này cũng ở đây sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play