*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sau đó hắn cảm thán: "Đáng tiếc là tiêu chuẩn sát hạch cần phải vang lên ba tiếng mới tính là thông qua, cứ như vậy mà ông ấy đã bị loại ngay cửa thứ nhất.”

Nghe được lời này, mọi người đồng loạt xuýt xoa không thoi. Ngay cả chiến sĩ cấp 9 cũng không có thể thông qua sát hạch, xem ra muốn làm tiếng chuông vang lên cũng không phải chuyện đơn giản.

"Gõ chuông là để kiểm tra sức mạnh sao?" Trong đám người, Lâm Lăng đứng yên nghe, ánh mắt chuyển hướng về phía cái chuông kia, không khỏi nhìn tỉ mỉ them một chút.

Trong lòng hắn âm thầm phỏng đoán, đợi lát nữa tới lượt mình sát hạch, khôg biết có thể làm nó vang lên mấy tiếng đây?

Đang nghĩ ngợi, Lâm Lăng chợt cảm thấy có một ánh mắt âm u rơi vào trên người mình.

Trong đám người hỗn loạn, có ánh mắt rơi vào dồn về phía này rất nhiều, nhưng thường thường đều là vô tình lướt qua, sẽ không cố ý nhìn chăm chăm vào hắn.

Nhưng mà ánh mắt lúc này lại hoàn toàn khác biệt. Cảm giác này, giống như là bị nhìn trộm vậy.

Có ai âm thầm quan sát ta à?

Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn xung quanh...

Nhưng ngay khi hắn đang muốn tìm kiếm, ánh mắt âm u kia đột nhiên biến mất. Lâm

Lăng nhíu mày, hắn mới đến thời đại này không lâu, căn bản không có nhiều người quen.

Người duy nhất có ân oán với hắn chỉ có thể là vị đệ tử cấp cao của Hỏa Vân Các Hoàng Tinh Nghị.

Nhưng mà, hiện giờ không có hắn ta ở đây. Chẳng lẽ còn có người khác?

"Sẽ là ai đây?"

Trong lòng nghi hoặc, Lâm Lăng thu hồi ánh mắt không tiếp tục tìm kiếm nữa, sắc mặt vẫn lạnh nhạt đứng tại chỗ.

“Lại tới!”

Nhưng mà kế tiếp, hắn nhạy cảm cảm ứng được, ánh mắt âm u mờ ám kia, lại chăm chú nhìn trên người mình lần thứ hai.

"Kinh Kha."

Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, trực tiếp triệu hồi Kinh Kha ra.

Dưới hình thái tàng hình, Kinh Kha tĩnh lặng lẽ bay tới đỉnh đầu Lâm Lăng.

Sau đó, mượn chức năng thị giác dùng chung của sủng vật, Lâm Lăng rất nhanh đã tìm ra nơi sinh ra ánh mắt trong đám người. Nơi đó, có một người đàn ông áo đen đang đứng, khuôn mặt lãnh khốc tuấn lãng, ánh mắt cực kỳ âm trầm.

Giờ phút này hắn ta đang nhìn chằm chằm Lâm Lăng, giống như dã thú muốn chọn người mà cắn, trong ánh mắt tràn ngập oán hận thâm độc.

Thấy thế, trong lòng Lâm Lăng có một chút nghi hoặc. Bởi vì, thoạt nhìn người này rất xa lạ, rõ ràng là chưa có giao tiếp bao giờ, chứ đừng nói tới chuyện đắc tội đối phương.

Nhưng ánh mắt thâm độc đó tựa như có thâm cừu đại hận gì đó với hắn.

“Chẳng lẽ là người Hoàng Tinh Nghị tìm tới đối phó ta?” Lâm Lăng âm thầm suy đoán.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play