*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ngay lập tức hắn bỗng dưng mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén phóng tới thanh niên áo trắng.

Khuôn mặt xa lạ khiến có hắn sinh ra vài phần đề phòng.

Lúc hắn muốn đứng lên, cơ thể giống như bị sét đánh toàn thân đau nhức tràn ngập khắp xương cốt!

Lâm Lăng đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sau đó điều động linh thức trong cơ thể kiểm tra.

Lần kiểm tra này lại thấy không ổn chút nào, khung xương, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương với mức độ khác nhau.

Kinh mạch cũng bị hao tổn đến bảy tám phần, căn bản là không đả thông được linh khí.

Còn về Linh Anh, bộ dạng hiện giờ của nó giống như một đứa trẻ đói đến mức gầy trơ xương, nguồn sinh lực khô kiệt.

Cho dù sự khôi phục của Lâm Lăng có nhanh cỡ nào cũng phải một thời gian dài mới có thể khôi phục được hoàn toàn.

“May mà các sủng vật vẫn còn.”

Tâm trí Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, biết được hệ thống vẫn còn mới khiến cho hắn hiện giờ thoải mái hơn được chút.

Nếu không, với vết thương đến nói chuyện cũng tốn sức của hắn hiện giờ, cho dù là ai đến lúc này cũng đều đả thương được.

Sau đó, khóe mắt hắn quét qua cảnh vật xung quanh.

Tất cả là một nơi xa lạ.

Chẳng lẽ không gian của căn động đã truyền tống mình từ chiến trường viễn cổ ra ngoài rồi sao?

Trong lòng thầm nghĩ lại, Lâm Lăng thầm thở ra một hơi.

Chỉ cần có thể sống thì như thế nào cũng được.

“Ngươi có phải tên là Lâm Thiên không?”

Nhìn thấy Lâm Lăng tỉnh lại, thanh niên áo trắng dò hỏi. “Đồ đệ của trưởng lão Phong Linh Tông à?”

Nghe được thân phận giả này, Lâm Lăng theo bản năng gật đầu một cái.

Sau đó cố nén cơn đau đớn, dựng người ngồi dậy sau đó hỏi ngược lại: “Nơi này là nơi nào vậy?”

“Là Đông Huyền Châu của loài người chúng ta.”

Thanh niên áo trắng mỉm cười nói: “Còn ta là đệ tử nhập môn Cửu Huyền Tông, tên Vệ Quý Nguyên.”

Hả?!

Đông Huyền Châu, Cửu Huyền Tông ư?

Những từ ngữ này sao nghe như là từ ngữ của thời xưa vậy chứ?

Lâm Lăng nhíu mày, nhịn không được hỏi. “Đây không phải là đại lục Thương Khung sao?”

Thanh niên áo trắng cười khanh khách, dường như cảm thấy Lâm Lăng nói về mấy điều này thực sự có chút kì lạ.

Người này bị thương nặng như vậy, không phải là đã gián tiếp bị mất trí nhớ luôn rồi chứ?

“Đông Huyền Châu là một tầng trong đại lục Thương Khung.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play