*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tâm trí Lâm Lăng khẽ lay động, triệu gọi Kinh Kha ra, đồng thời đột nhiên dùng Thuấn Gian Di Động, cùng nhau biến mất trong không gian.

Với chiến lực hiện giờ của Kinh Kha, cự ly một lần dịch chuyển có thể đạt tới hơn mười trượng.

Lúc cơ thể Lâm Lăng gần hiện ra, Lâm Lăng chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đỏ sẫm, xung quanh khí đỏ nồng nặc, hoàn toàn che mất tầm nhìn.

Hiển nhiên, hắn lúc này đã chìm trong khói độc.

“Vù vù vù……..!!”

Trong thoáng chốc, tiếng ăn mòn kịch liệt điên cuồng vang lên.

Giáp linh khí trên người hắn từ từ ảm đạm đi bằng một tốc độ kinh người.

Bởi vậy có thể thấy được, nhưng thuộc tính của độc lửa kia cực kì kinh người.

Hơn nữa, tuy có áo giáp linh khí hộ thể nhưng trong cơ thể Lâm Lăng vẫn cảm thấy không khí vô cùng nóng rực, da thịt có cảm giác đau đớn.

Lúc này, linh lực trong cơ thể Lâm Lăng vận chuyển tới cực hạn, cật lực chống đỡ giúp giáp linh khí, còn Kinh Kha thì không ngừng đưa hắn dịch chuyển rời khỏi đó.

Cuối cùng, lúc hắn gần không chịu được nữa, lúc này xung quanh cái nơi vừa đi đến cuối cùng cũng không có khỏi độc nữa.

Nhiệt độ trong không khí cũng ở trạng thái bình thường.

Ánh mắt Lâm Lăng quét ra khắp nơi, thấy ở đây chính là một huyệt động trong núi.

Diện tích không gian trong huyệt động cực kỳ rộng rãi, giống như một điện phủ.

Tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài vẫn tiếp tục.

Lâm Lăng cũng không chú ý làm gì, ánh mắt đề phòng đánh giá xung quanh.

Trên kệ đá hầu như đặt đầy có loại chai chai lọ lọ, bên trên bình ghi tên của những loại đan dược.

Hiển nhiên, ở thời viễn cổ, đây chính là Viêm Phượng Cung, nơi cất giữ linh đan.

Những bình đó được đúc bằng chất liệu sắt đã trải qua vạn năm mai một của năm tháng nhưng vẫn có thể lưu giữ được đến ngày nay, chất lượng tốt thật. Có điều đan dược bên trong cũng chưa chắc được như vậy.

Lâm Lăng tiện tay lấy ra một cái bình, sau đó mở ra trong nháy mắt, một mùi hắc mũi nhất trời bay ra.

Đan dược bên trong hiển nhiên là đã hóa thành bột phấn, toàn bộ đều quá hạn sử dụng rồi, bị chuyển hóa thành cặn bột.

Thông qua một lượt dò xét, những bình đan dược còn lại cũng giống như vậy.

Sau đó hắn đi lượn xung quanh, đi qua hàng kệ đá đó, muốn tìm được một thứ gì đó còn có giá trị.

Khổ cực nửa này rồi, đừng nói là không thu hoạch được gì chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play