Trong phòng ngủ, Lâm Lăng đang ngồi xếp bằng trên giường.
Sau khi mở ra thị giác dùng chung với Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu, trong đầu Lâm Lăng lập tức hiện ra cảnh tượng khu vực trung tâm trên đỉnh núi.

Có lẽ sau khi bóng đêm dần buông xuống, muốn tránh thu hút quá nhiều sự chú ý nên quầng sáng trên đỉnh núi cũng ảm đạm đi rất nhiều, không chói lóa như lúc nãy nữa.
Tình hình này cũng càng có lợi để bọn Công Phu Tiểu Dăng hoạt động.
“Tiểu Dăng, ngươi ra tay trước, tra xét vị trí cụ thể của Dương Thần Cơ.” Suy xét đến khả năng bay của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng lập tức phái nó ra.
Còn Lang Chu thì vẫn ẩn núp trên cây, im lặng chờ đợi mệnh lệnh.
Ong ——!
Công Phu Tiểu Dăng nhận được mệnh lệnh thì lập tức vỗ cánh bay vút ra.
Vì muốn thể hiện ra đặc thù của ruồi bọ, quỹ đạo bay của Công Phu Tiểu Dăng cũng không quá thẳng tắp.
Nó bay với hình thức vờn quanh, không ngừng tới gần nơi Dương Thần Cơ đang sống.

Nếu không chắc chắn sẽ khiến cho những đội chấp pháp tuần tra gần đó chú ý.
Cứ như vậy, Công Phu Tiểu Dăng cũng thành công đi tới gần điện của Dương Thần Cơ, trực tiếp bay đến một cánh cửa sổ.
Sau khi tầm mắt quét vào bên trong, trong đầu Lâm Lăng hiện ra một gian phòng rất rộng lớn.
Chỉ thấy trang trí phòng trong rất bình thường, ở vách tường có từng hàng kệ sách đặt đầy các loại sách, trong đó còn có không ít công pháp ngọc giản.
Mà trên mặt đất có trải một tấm thảm da thú to, xem chất da thì hẳn là da hổ dạng ma thú.
Lúc này, trên tấm thảm da thú kia có một bóng người đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, hình như đang vận công tu luyện.
Xem dáng vẻ thì rõ ràng là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, Dương Thần Cơ.
“Rất chăm chỉ đấy, đã muộn thế này mà còn tu luyện.”
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch, mượn dùng cảm quan của Công Phu Tiểu Dăng, hắn có thể cảm ứng được dao động linh lực tràn ngập ra từ trên người Dương Thần Cơ.
“Chiến sĩ cấp 6!”
Trong lòng Lâm Lăng hơi lạnh xuống.
Nhìn từ thực lực của Dương Thần Cơ, muốn chính diện đánh chết thì hoàn toàn không thể tốc chiến tốc thắng.

Bởi vì thiên tài võ đạo này còn là đồ đệ của viện trưởng, nhất định trên người có át chủ bài giữ mệnh, cho dù lúc hắn ta chiến đấu vượt cấp không thể chiến thắng thì cũng có thể an toàn rút lui.
Cho nên trong tình hình này, phải tìm kiếm thời cơ ám sát tốt nhất, để đối phương hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát!
“Tiếp tục quan sát trước.”
Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, kiềm chế xúc động trong lòng.

Tuy rằng hiện tại Dương Thần Cơ đang trong trạng thái tu luyện, trong phòng cũng không có người khác, rất thích hợp để tấn công bất ngờ.

Nhưng dưới tình huống chưa thật sự xác định, Lâm Lăng cứ cảm giác mọi chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng.
Huống chi hiện giờ Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu đều đã thành công lẻn vào khu vực trung tâm, cũng không cần vội vàng quá.
“Tiểu Dăng, tìm nơi ẩn nấp cho kỹ, âm thầm quan sát.”
Dòng suy nghĩ của Lâm Lăng khẽ dao động, Công Phu Tiểu Dăng lập tức hiểu ý, bay lên một loạt kệ sách trong phòng.
Kích thước của nó rất nhỏ, thích hợp ẩn nấp trong những kẽ sách, sau đó lộ ra cái đầu rồi im lặng quan sát Dương Thần Cơ phía dưới.
“Hả?”
Qua chừng mấy phút sau, một tiếng “Hả” khe khẽ đột nhiên vang lên.
Dương Thần Cơ bỗng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén bắn phá khắp nơi, lại phát hiện quanh mình cũng không có dị thường gì.
“Kỳ quái, sao ta cứ cảm thấy có người đang giám thị mình vậy chứ?” Dương Thần Cơ không khỏi có chút hoang mang, nhíu mày lẩm bẩm.
“Chắc do ta suy nghĩ nhiều, nơi này là khu vực trung tâm của học viện Thiên Dẫn, có quầng sáng trận pháp bảo vệ, người ngoài không có cách nào tiến vào.”
Trong lòng nghĩ như vậy, nghi ngờ trong mắt Dương Thần Cơ lập tức không còn sót lại chút gì.
Khóe miệng hắn ta nhếch lên một ý cười tự tin, lẩm bẩm: “Huống chi trên người ta có ngọc bội bảo vệ, nếu có người tập kích thì sẽ lập tức được kích hoạt”
“Đến lúc đó, một khi truyền ra tiếng động gì thì đội chấp pháp gần đó sẽ tới ngay, thích khách tầm thường căn bản không làm gì được ta.”
Dương Thần Cơ rất tự tin.

Mà sự tự tin này hoàn toàn hình thành từ sự canh phòng nghiêm ngặt của học viện Thiên Dẫn.
“Chỉ cần qua thêm ba tháng, chờ hoàn toàn khống chế Ngự lâm quân trong hoàng cung thì có thể gây nên binh biến lần nữa, ta sẽ kế thừa tâm nguyện mà bậc cha chú không thể hoàn thành!”
Nói đến này, nụ cười trên mặt Dương Thần Cơ càng âm trầm lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập dã tâm sâu sắc đối với quyền thế!
Không ngờ những lời lầm bầm này của hắn ta đều bị Công Phu Tiểu Dăng nghe lén được, cũng truyền đến chỗ của Lâm Lăng.
“Thì ra trên người hắn có giấu thứ đó, chắc là ngọc bội phù văn có năng lực phòng ngự nào đó.”
Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Lâm Lăng khẽ nhíu mày, cũng may vừa rồi không liều lĩnh hành động, nếu không ngọc bội phù văn kia sẽ khiến nhiệm vụ lần này thất bại.
Thậm chí cũng vì thế mà khiến Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu bị tiêu diệt.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Lăng liên tục suy ngẫm, trong đầu không ngừng suy đoán và định ra kế hoạch ám sát sau đó.

Cuối cùng hắn đưa ra kết luận, đó là phải công phá ngọc bội phù văn trong thời gian ngắn.
Nhưng mà, nếu muốn giải quyết kỹ năng phòng ngự của ngọc bội phù văn thì trước tiên là nắm giữ khuyết điểm phù văn, sau đó tung một đòn đánh bại ngay tại chỗ!

“Xem ra phải đi tu tập pháp thuật phù văn một chút.”
Lâm Lăng hít sâu một hơi, trong lòng đã có sách lược.
“Tiểu Dăng, tiếp tục giám sát trong phòng.”
“Tiểu Chu, ngươi phụ trách ở bên ngoài, quan sát quỹ đạo hoạt động ngày thường của con mồi.”
Sau đó Lâm Lăng lần lượt hạ lệnh cho Lang Chu và Công Phu Tiểu Dăng.
Hắn không tin Dương Thần Cơ ngoan ngoãn đến mức không ra khỏi học viện Thiên Dẫn.
Từ manh mối nghe lén được vừa rồi thì rõ ràng tên này đang âm mưu tạo phản đoạt quyền.

Muốn mưu phản thì tất nhiên phải đi ra thu phục những quan viên trong triều, chẳng lẽ dựa hết vào bùa truyền âm hay sao?
Điều đó là không có khả năng.
Cho nên, tiếp tục giám sát thì nói không chừng Dương Thần Cơ sẽ lén đi ra để hội hợp trao đổi với đám phe phái của mình.
Chỉ cần hắn ta rời khỏi học viện Thiên Dẫn thì đó chính là thời cơ tuyệt vời để xuống tay!
Nghĩ vậy, khóe miệng Lâm Lăng cũng chậm rãi nhếch lên một độ cong.
Sau đó Lâm Lăng đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Nếu muốn học pháp thuật phù văn, vậy thì Tần Vũ thuộc lớp pháp thuật hoàn toàn là người được chọn tốt nhất.
Mà ngay khi Lâm Lăng vừa bước ra cửa, Viêm Tâm Nguyệt đúng lúc đang muốn rời đi cũng bước tới.
Hai người lập tức va vào nhau.
Nhưng hai bên đều là người tu võ, không những không lùi về phía sau do cú va chạm này, ngược lại ai cũng trào ra một luồng linh khí để hóa giải lực tác động lên cơ thể mình.
Chỉ là tình cảnh kế tiếp lại có chút mập mờ.
Chỉ thấy thân thể Lâm Lăng và Viêm Tâm Nguyệt dính sát vào nhau, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Lâm Lăng phát hiện mùi hương trên người Viêm Tâm Nguyệt rất thơm.

Ngửi mùi hương này khiến hắn như rơi vào một rừng hoa, trong cánh mũi tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, vô cùng mê say.
“Ngươi...”
Gần gũi tiếp xúc với Lâm Lăng khiến Viêm Tâm Nguyệt cũng ngây cả người, trừng to đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Lăng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng cảm thấy gương mặt này góc cạnh rõ ràng, không hiểu sao lại rất đẹp.
Cảm giác hắn là đẹp mắt nhất trong tất cả những người đàn ông mà nàng gặp qua.
Một kẻ dùng mũi ngửi, một người dùng mắt nhìn.

Chỉ thoáng chốc, hình ảnh của hai người như cùng dừng lại trong nháy mắt này.
“Hả? Bọn họ đang làm gì?”
Đúng lúc này, đám người Tần Vũ và Lôi Mông đi tới từ sân sau nhìn thấy tình cảnh trước mắt mà không khỏi kinh ngạc.
Tần Vũ bước nhanh đến gần, ho nhẹ lên hai tiếng.
Ngay lập tức, Lâm Lăng và Viêm Tâm Nguyệt đều tỉnh táo lại, cả hai vội vàng lui về sau hai bước.
“Vừa rồi ta đột nhiên phát hiện ngươi rất bảnh bao, cho nên nhìn thêm một lúc.” Viêm Tâm Nguyệt hoàn toàn không có cảm giác thẹn thùng rụt rè, còn hào phóng nói ra.
Lâm Lăng cũng không làm ra vẻ, mỉm cười và nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
“Hả? Ngươi thấy được ta sao?” Nghe vậy, Viêm Tâm Nguyệt hơi kinh ngạc, lập tức dò hỏi.
Lâm Lăng cũng không phủ nhận, lại cười nói: “Mùi hương trên người ngươi khá dễ ngửi, cho nên vừa rồi ta cũng ngửi thêm một lúc.”
Nghe được lời này, Viêm Tâm Nguyệt lập tức ‘Phụt’ một tiếng bật cười.
Trước kia tuy nàng nghe qua không ít những lời nịnh nọt ca ngợi, nhưng giờ phút này, những lời đó nói ra từ miệng Lâm Lăng lại khiến nàng cảm thấy trong lòng vui rạo rực, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng ngời.
“Này, các ngươi đủ rồi đấy, mới vừa quen biết mà nói chuyện đã lộ liễu như vậy.” Tần Vũ bị ngó lơ một bên lập tức cười nói: “Không phải hai ngươi thích phải đối phương đó chứ? Ha ha.”
Vừa nói ra lời này, cho dù Viêm Tâm Nguyệt trước nay luôn phóng khoảng cũng không kiềm nén được rung động phập phồng trong lòng, trên mặt lập tức hiện lên một vệt ửng đỏ.
Lâm Lăng vừa nuốt nước bọt xuống cổ họng thì cũng bị lời nói bất thình lình của Tần Vũ làm suýt sặc sụa.
“Tần Vũ chết tiệt, ngươi đừng nói bậy, Lâm Lăng là người đã có thê tử.”
Viêm Tâm Nguyệt yêu kiều hừ lên một tiếng, nhấc chân đá vào Tần Vũ.
Khi nói chuyện, sắc mặt nàng mang theo một tia mất tự nhiên rõ ràng.

Hình như trong lòng nàng có chút mất mát về chuyện Lâm Lăng đã thành thân.
Nghe thấy hai chữ thê tử, nụ cười trên mặt Lâm Lăng chậm rãi tắt đi.
Lúc trước ở đại sảnh của Triệu phủ, bởi vì Triệu Ngọc Nhi muốn viết hưu thư giải trừ hôn nhân và còn nói hắn là chướng ngại vật, để giữ tôn nghiêm cá nhân nên hắn mới đánh cược với Triệu Ngọc Nhi.
Chỉ cần thông qua sát hạch tuyển nhận của học viện Thiên Dẫn thì có thể buộc Triệu Ngọc Nhi hủy bỏ hưu thư.
Hiện giờ tuy Lâm Lăng thắng vụ đánh cược này, cũng bảo vệ được tôn nghiêm cá nhân, nhưng hắn đã không có ý tiếp tục cuộc hôn nhân với Triệu Ngọc Nhi.
Nếu tiếp tục sẽ chỉ làm Lâm Lăng không thể cởi bỏ khúc mắc, cứ mãi nhớ tới những sỉ nhục trước kia khi ở rể trong Triệu phủ.

Dần dà, ngày sau nó nhất định sẽ trở thành tâm ma trong quá trình hắn tu luyện võ đạo.
Cho nên, chỉ khi nào buông tay thì khúc mắc kia mới không ảnh hưởng đến hắn nữa.
Nghĩ vậy, trên mặt Lâm Lăng hiện ra một tia dứt khoát, trực tiếp xoay người đi ra ngoài ký túc xá.
Đã có suy nghĩ này, hắn cũng không tính tiếp tục chậm trễ nữa, chuẩn bị kêu Triệu Ngọc Nhi ra để nói rõ ràng.
Nhưng mà, vừa đi đến cửa ký túc xá thì hắn lại đột nhiên dừng bước, mở miệng nói: “Viêm Tâm Nguyệt, ta có thể nhờ ngươi một chuyện không?”
Nghe vậy, Viêm Tâm Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó gật đầu và nói: “Có chuyện gì? Ngươi nói đi.”
“Giúp ta đến ký túc xá nữ gọi một người ra, nàng tên là Triệu Ngọc Nhi.” Lâm Lăng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói.
Tuy nhờ một công chúa điện hạ thân phận tôn quý đến gọi người có vẻ không ổn lắm, nhưng hai nữ tử vừa rồi đã rời đi nên hắn đành phải nhờ vả Viêm Tâm Nguyệt.
Lúc nãy đã nghe Tần Vũ kể nên Viêm Tâm Nguyệt biết thê tử của Lâm Lăng tên là Triệu Ngọc Nhi.

Lúc này nghe Lâm Lăng muốn nhờ mình đi kêu nàng ra, cảm giác mất mát trong lòng Viêm Tâm Nguyệt lập tức tăng thêm vài phần.
“Được.” Viêm Tâm Nguyệt cũng không màn đến thân phận cao quý của công chúa điện hạ, chỉ gật đầu và khẽ cười nói.
“Đa tạ.” Lâm Lăng hơi mỉm cười.
Tần Vũ và Lôi Mông không khỏi cảm thấy khó hiểu về hành động đột ngột của Lâm Lăng.
Trải qua buổi tối hôm qua trong tửu lầu Phủ Tỉnh Hiên, bọn họ cũng hơi hiểu biết về việc riêng của Lâm Lăng.
...
Sau chừng nửa canh giờ.
Ký túc xá nữ, Triệu Ngọc Nhi đi theo Viêm Tâm Nguyệt ra ngoài.
Nàng cũng không biết thân phận công chúa của Viêm Tâm Nguyệt, nhưng nghe nói là Lâm Lăng nhờ nàng ta tới kêu mình, sau khi do dự một lúc thì cũng chịu đi ra gặp mặt.
Anh vũ Tứ Bảo đứng thẳng trên bả vai Lâm Lăng, nhìn Triệu Ngọc Nhi đi tới, hình ảnh trong thị giác lập tức chiếu vào trong đầu Lâm Lăng.
“Trễ như vậy mà ngươi kêu ta ra là có việc gì?” Sau khi đi đến bên cạnh, ánh mắt Triệu Ngọc Nhi tránh né, vẻ mặt hơi mất tự nhiên mà dò hỏi.
“Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lâm Lăng cũng không nói nhiều, lập tức xoay người đi đến cánh cửa ký túc xá.
Nhìn thấy sự khác thường đêm nay của Lâm Lăng, Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mày liễu lại, trong lòng đã đoán được một chút.
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, lập tức bước nhanh đi theo.
“Kỳ quái, phu thê mới cưới hẹn gặp nhau nên ngọt ngào thân mật mới đúng, sao không khí lại có chút không thích hợp vậy?” Dưới màn đêm, Viêm Tâm Nguyệt nhìn chăm chú vào hai bóng dáng dần dần đi xa kia, hoang mang mà lẩm bẩm.
“Vậy ngươi không biết rồi, nể tình chúng ta thân thiết như vậy nên ta gắng gượng mà nói cho ngươi nghe.” Tần Vũ bên cạnh cười nham nhở và nói.
“Nói cái gì?” Viêm Tâm Nguyệt trừng Tần Vũ một cái, lập tức đáp trả: “Có rắm thì mau thả.”
“Này này, xin chú ý lời ăn tiếng nói, ngươi là công chúa điện hạ, phải giữ hình tượng đấy.” Tần Vũ lập tức kêu lên oai oái, ra vẻ nghiêm túc mà nói.
“Hừ, ngày nào cũng phải giữ hình tượng công chúa, quá mệt mỏi.”
Viêm Tâm Nguyệt lại không để bụng, khóe miệng hơi nhếch lên, nàng không có chút băn khoăn nào, chỉ vội vàng thúc giục: “Đừng nhử nữa, không phải ngươi muốn nói về chuyện của Lâm Lăng sao?”
“Chúng ta nói về việc riêng của Lăng ca như vậy có ổn không?” Lôi Mông cười chất phác, duỗi tay sờ sờ đầu, hình như có chút ngượng ngùng.
“Ngốc à, Tiểu Nguyệt là biểu muội của ta, không phải người ngoài, nói với nàng cũng không sao cả.”
Tần Vũ có vẻ rất nhiều chuyện, lúc này nếu không nói ra thì thật ngứa ngáy trong lòng.
“Thì ra các ngươi là biểu huynh muội?” Lôi Mông ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tần Vũ và Viêm Tâm Nguyệt.
“Thế nào, Tần phủ chúng ta cũng là gia tộc hoàng thân quốc thích đấy.” Tần Vũ nhếch miệng cười, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.
“Đừng nói nhiều nữa, mau kể xem.” Viêm Tâm Nguyệt hừ một tiếng, lại thúc giục lần nữa.
Tần Vũ thu nụ cười lại, cũng không pha trò nữa mà kể lại hết hôn nhân mâu thuẫn giữa Lâm Lăng và Triệu Ngọc Nhi và vụ đánh cược sát hạch sau đó.
“Cái gì? Thiên tài ưu tú như vậy mà nàng lại nỡ lòng buông tay, quá ngốc.”
Nghe Tần Vũ kể xong, trên gương mặt Viêm Tâm Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng lại lóe lên một tia sáng không cách nào che giấu được, hình như còn mang theo chút vui sướng.
“Này, nha đầu.” Giọng nói của Tần Vũ đột nhiên trở nên trầm thấp, hắn hỏi: “Không phải ngươi đã thích Lâm Lăng rồi đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play