*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Một bộ phận trong đó đang giám thị đám người đội trưởng Huyết Bào có xuống hay không, phần còn lại thì đang nhìn chăm chú vào một hướng khác.

“Chẳng lẽ bên trên còn có dị tộc ẩn nấp?”

Trong mắt Lâm Lăng lóe lên tia sắc lạnh, lập tức hạ lệnh cho Kinh Kha trực tiếp bay lên vách đá phía trên. Khi bay đến gần một nơi đầy dây leo che lấp, hắn phát hiện thì ra còn có một cái hang u tối tồn tại.

Trong hang là hai chiến sĩ tộc Man Thạch đang im lặng đứng đó.

Trên người bọn chúng cũng được bao phủ bởi ánh sáng phù văn có thể ngăn cách linh thức dò xét, bàn tay ấn lên nhẫn không gian, hình như đang chờ đợi kích hoạt bẫy rập nào đó vào bất cứ lúc nào.

“Đáng chết, sao những nhân loại này còn chưa chịu xuống!” Thủ lĩnh tộc Man Thạch lộ ra ánh mắt hung ác, hình như chờ có chút nóng nảy nên khẽ mắng một tiếng.

“Khỏi phải chờ, đều xuất hiện đi.”

Nhưng lúc này, một giọng nói lạnh như băng lại đột ngột vang lên.

Điều làm đám chiến sĩ tộc Man Thạch này khiếp sợ chính là, những lời này lại là ngôn ngữ của tộc Man Thạch bọn họ, hơn nữa còn vang lên từ miệng của Lâm Lăng!

“Sao một nhân loại lại hiểu được ngôn ngữ của tộc Man Thạch chúng ta?!”

Trong mắt thủ lĩnh tộc Man Thạch hiện lên một tia ngạc nhiên.

Trước đó chúng biết được tin từ đám Ma tộc, rằng nhân loại tồn tại trong chiến trường viễn cổ là hậu duệ của những nhân loại thời đại viễn cổ. Gần như ngăn cách với đại lục Thương Khung chân chính, nghiễm nhiên là một đám heo béo ú có thể tùy ý xâu xé.

Nhưng hiện tại, hành động của nhân loại này hoàn toàn đánh vỡ thiết lập trước đó!

Đối mặt với bầu không khí nặng nề này, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười lạnh. Lần trước ở quặng mỏ lãnh địa, hắn đã vận dụng Sưu Hồn Thuật với tên chiến sĩ tộc Man Thạch nọ nên tất nhiên cũng nhẹ nhàng nắm giữ tiếng nói của tộc này.

“Giết!” Sau đó, Lâm Lăng ra lệnh một tiếng.

Kinh Kha sớm đã sẵn sàng lập tức phát động thế công. Hai gã chiến sĩ tộc Man Thạch trốn trong hang tối chưa kịp phản ứng thì đã lập tức bị cắt cổ.

Vèo ——!

Máu nóng lập tức phun trào...

Tuy không nghe hiểu quái vật dị tộc nói gì, nhưng nhìn ánh mắt hung hãn như đối đãi với con mồi của bọn họ thì trái tim của bọn người phe người đàn ông cương nghị lập tức chìm xuống đáy cốc.

Làm sao bây giờ?!

Bọn họ vội vàng suy nghĩ rồi lấy trường kiếm ra, ý đồ cắt đứt tấm lưới.

Nhưng chất liệu của tấm lưới sắt này lại là Huyền Thiết, cực kỳ kiên cố, mỗi sợi lưới đều to chừng ngón tay. Cho dù vận dụng linh lực thì linh khí trên trường kiếm cũng bị Huyền Thiết cắn nuốt, muốn cắt đứt nó thì nói dễ hơn làm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play