Mây đen che kín không trung, mưa càng ngày càng nặng hạt.

Bên phần mộ, Lâm Lăng rũ đầu, đôi tay không ngừng đào đất lên.

Toàn bộ quá trình không vận dụng chút linh lực nào, mỗi khi đào được một chút lại trở nên càng nặng trĩu.

“Bang!”

Rốt cuộc, sau một tiếng vang nhỏ, ngón tay cắm vào đất của Lâm Lăng đã chạm vào thứ gì đó. Hắn xốc lớp đất đó lên, lộ ra trước mặt không phải là thi thể, mà là một bộ quan tài.

Kẽo kẹt ——!

Lâm Lăng không chút trì hoãn mà ra sức đẩy nắp quan tài ra.

Chỉ thoáng chốc, đập vào mắt là một thi thể gầy trơ xương như que củi, sắc mặt hắn ta không còn chút khí tức sinh mệnh nào nữa.

Giờ phút này, khuôn mặt quen thuộc đó lại làm trái tim Lâm Lăng đau quặn từng cơn!

“Lão... Tứ.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, chút bướng bỉnh cuối cùng của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

“Lão đại đã tới trễ, lão đại xin lỗi ngươi...”

Một cảm giác bi thương tràn ngập trái tim, bàn tay Lâm Lăng run lên nhè nhẹ, khẽ vuốt khuôn mặt Cổ Vân Nhạc. Xúc cảm lạnh lẽo kia lập tức kích thích tất cả cảm quan của hắn.

Sau đó Lâm Lăng ngẩng đầu lên, hai hàng lệ lập tức im lìm chảy ra từ khóe mắt.

Hắn khóc, khóc thương tâm và bất đắc dĩ đến tột cùng.

Trước kia, cho dù đối mặt với khốn cảnh gì, Lâm Lăng cũng cắn răng kiên trì vượt qua, luôn duy trì tâm trạng lạc quan. Nhưng lúc này, cái chết của huynh đệ khiến hắn không cách nào che giấu đau đớn trong lòng!

Ầm ầm ầm!!

Sấm sét ầm ầm giáng xuống đỉnh núi, hòa lẫn với tiếng gào rống bi phẫn của Lâm Lăng, làm chấn động thiên địa!

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Phía sau, Viêm Tâm Nguyệt sớm đã rơi lệ như mưa, miệng nỉ non lẩm bẩm.

Bởi vì Viêm Hoằng Nghị là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với nàng, lúc này trong lòng nàng tràn ngập áy náy.

Mà bầu không khí này cũng cảm nhiễm mọi người, Đào Linh cảm thấy cánh mũi cay cay.

“Lâm Lăng...”

Nàng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô độc ngồi bên phần mộ dưới cơn mưa to, trong bất tri bất giác, trong lòng nàng đã sinh ra tình cảm khác thường nào đó...

...

Mưa dần dần càng nhỏ, cuối cùng cũng ngừng lại.

Cảm xúc trong lòng Lâm Lăng dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn thẳng vào thi thể, bắt đầu suy ngẫm cân nhắc.

Dáng người trước kia của Cổ Vân Nhạc vốn cường tráng, lúc này gầy như vậy thì nhất định là bị Viêm Hoằng Nghị cưỡng ép cắn nuốt, thể năng hao hết mà chết.

Sau đó Lâm Lăng ấn bàn tay lên bụng thi thể, linh thức dò xét vào trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play