“Ta biết Đào thị là một gia tộc lớn nhưng thật xin lỗi, ta cũng có nguyên tắc của riêng mình.”

Lâm Lăng nói ra những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Đã như vậy, Đào Bằng cũng không muốn tâm trạng nói nhiều hơn với Lâm Lăng nữa.

“Ta còn có chuyện phải giải quyết, sau khi ngươi suy nghĩ xong thì có thể tới tìm ta. Không tiễn.”

Lập tức, sự tán thưởng cũng như sự chào đón nồng hậu của ông ta với Lâm Lăng cũng không còn nữa, ông ta trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Vẻ mặt như vậy giống như một người cha vợ tương lai bình thường, khí thế vô cùng uy nghiêm. Lần đầu gặp mặt, hiển nhiên ông ta định dùng hình ảnh uy nghiêm này để khiến cho Lâm Lăng kinh sợ. Ông ta tin rằng Lâm Lăng nhất định sẽ chịu thua. Tuy nhiên đối mặt lệnh đuổi khách này, Lâm Lăng không tỏ thái độ gì.

“Nếu như bá phụ có việc thì ta sẽ không làm phiền nữa, khi nào rảnh ta sẽ đến thăm sau.”

Lâm Lăng chắp tay ôm quyền, sau khi làm lễ chào vãn bối xong, hắn rời đi ngay. Bữa tối lần này chẳng qua chỉ là một màn biểu diễn. Mục đích thật sự của hắn là lẻn vào Trương phủ để tìm chứng cứ nên hắn không có tâm trạng ở đây diễn kịch.

Hửm?

Cứ thế mà đi ư?

Nhìn thấy Lâm Lăng thẳng thừng rời đi như vậy, nhất thời Đào Bằng cảm thấy ngạc nhiên. Hành động của người trước mặt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta.

“Ta không tin là ngươi sẽ không chịu thỏa hiệp vì Linh Nhi!”

Đào Bằng hừ lạnh một tiếng với vẻ bình tĩnh.

Chợt ông ta phái một một tên hộ vệ tới Lâm thị ở vương triều Đại Viêm để cầu hôn. Tuy nhiên ông ta không hề biết, cha mẹ của Lâm Lăng ở Lâm gia đã mất từ lâu nên không có ai đủ tư cách thay hắn làm chủ!

Lúc này, Lâm Lăng đã rời khỏi đại môn của Đào phủ và đi thẳng tới một góc phố. Trên đường đi với Đào Linh, hắn đã tìm thấy một quán trọ. Sau khi làm thủ tục nhận phòng đơn giản xong, Lâm Lăng ở yên trong phòng và triệu hồi Kinh Kha ra.

Vù!

Kinh Kha giương cánh bay thẳng qua khe hở trên cửa sổ, đồng thời mở trạng thái ẩn thân.

Tuy Lâm Lăng có Chiến Y Nghĩ Nhân nhưng vì để đảm bảo sự an toàn nên hắn không định để chúng đi cùng nhau.

Màn đêm buông xuống, Kinh Kha bay với tốc độ nhanh như chớp tới phía nam thành. Dựa vào tin tức trước đó của Đào Linh, Lâm Lăng sử dụng tầm nhìn chung và nhanh chóng tìm ra được một tòa phủ trạch rộng lớn. Nơi đó chính là phủ đệ Trương thị.

Tuy nó kém hơn nhiều so với Đào gia nhưng quy mô tổng thể vẫn vô cùng rộng lớn. Nếu như muốn tìm ra hai thứ Huyết Linh Chi và Huyền Hải Băng Phách ở nơi này thì đúng là nói dễ hơn làm.

May mà phủ đệ không bị bao phủ bởi trận pháp ánh sáng nên Kinh Kha lẻn vào trong đó rất thuận lợi.

Bởi vì Lâm Lăng không biết bên trong Lâm gia có bao nhiêu cao thủ nên hắn không vội ra lệnh cho Kinh Kha đi tìm mà chỉ bảo nó ẩn nấp trong một cái cây và chờ đợi cơ hội!

Màn đêm buông xuống, cả Trương phủ rộng lớn lộ ra vẻ uy nghiêm.

Có lẽ do trước đó có chấp sự lẻn vào mấy lần nên mặc dù bên trong Trương gia không bằng Đào gia nhưng hộ vệ tuần tra trong phủ cũng đông hơn gấp mấy lần.

Giữa đám lá cây rậm rạp, có một đôi mắt nhỏ lạnh lùng đang chăm chú nhìn tất cả mọi thứ. Hiện tại, hình thái tiến hóa của Kinh Kha không còn ở dạng bằng xương bằng thịt mà là thú chiến máy móc nên chỉ cần không dùng kỹ năng công kích thì sẽ không có một chút dao động hơi thở nào. Khi nó ở trạng thái ẩn thân, cho dù có dùng linh thức cũng rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play