*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đêm, giờ Tuất.

Trong sơn cốc Truyền Tống Trận, Lâm Lăng đã thay bộ quần áo mà Đào Linh đưa cho hắn. Áo choàng màu đen được khoác lên, hoa văn dạng thêu chợt lóe tia sáng màu vàng nhạt, trông cực kỳ khéo léo, tinh tế vô song.

Hắn đứng thẳng lưng, giống như một cây tùng thẳng tắp, im lặng đứng đó.

Chỉ chốc lát sau, một bóng hình xinh đẹp yểu điệu xuất hiện trong tầm nhìn. Đêm nay Đào Linh cũng hơi dặm phấn trang điểm, nàng không mặc đồng phục chấp sự áo trắng như bình thường mà là một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, trên eo thắt đai lưng màu tím nhạt viền vàng, một cây trâm phỉ thúy quấn mái tóc dài đen nhánh kia lên, để lại hai lọn tóc dài tung bay trước ngực.

Trên mi mắt có vẽ một vệt vàng kim, môi anh đào hơi chu lên, rung động lòng người, nhìn từ xa hay gần đều là một vị giai nhân tuyệt sắc!

Lần đầu nhìn thấy Đào Linh trang điểm như vậy, đồng tử trong mắt Lâm Lăng hơi co rụt lại, thực sự bị choáng ngợp.

Dưới ánh trăng trắng sáng đó, Đào Linh bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Lâm Lăng, gương mặt trắng nõn của nàng vẫn tràn ngập nụ cười nhợt nhạt.

“Ta có nhìn lầm hay không? Nữ tử kia... Là Đào sư muội?”

“Cũng quá đẹp, sao cảm thấy như thay đổi thành một người khác?!”

Trong sơn cốc, những chấp sự áo trắng phụ trách Truyền Tống Trận lập tức ngây người, quen biết Đào Linh lâu như vậy, bọn họ chưa từng nhìn thấy nàng trang điểm, không ngờ lại đẹp đến như thế.

Vẻ đẹp này làm người ta hít thở không thông!

“Thế nào? Ta trang điểm xong cũng được đúng không.”

Đào Linh đứng trước người Lâm Lăng, xoay tròn một vòng, làn váy uyển chuyển nhẹ nhàng phất phới theo gió, lộ ra cảm giác thật mê người. So với vẻ đẹp mềm mại cổ điển của Viêm Tâm Nguyệt và Liễu Ti Vũ, Đào Linh càng tự nhiên hơn vài phần.

“Ừ, rất có cảm giác.” Lâm Lăng gật đầu, nói thẳng.

“Nếu đã có cảm giác, vậy hai chúng ta có thể bắn ra tia lửa hay không?” Đào Linh đảo tròn đôi mắt đẹp, khóe miệng nhếch lên một ý cười nghịch ngợm.

Lâm Lăng lại mang vẻ mặt thản nhiên, không nói nhiều lời.

“Thật là thẳng nam.” Nhìn thấy Lâm Lăng vẫn chưa tỏ thái độ, Đào Linh hơi bĩu môi đỏ lên, chán nản mà hừ một tiếng.

Sau đó nàng quay người qua, đi đến khu vực Truyền Tống Trận dẫn đến Phong Linh Tông.

“Đào sư muội, đêm nay trang điểm xinh đẹp như vậy, có phải tính đi hẹn hò hay không?” Chấp sự áo trắng phụ trách khu vực truyền tống này mỉm cười trêu chọc.

“Đó là đương nhiên, dẫn bạn trai của ta tham gia gia yến của Đào gia.” Đào Linh có vẻ rất hào phóng, vươn tay ngọc nhỏ dài ra trực tiếp khoác lên cánh tay Lâm Lăng.

Thấy thế, các chấp sự áo trắng xung quanh lập tức bừng tỉnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Lăng lại có một tia cổ quái.

Trải qua thời gian Đào Linh và Lâm Lăng cùng ra vào Chấp Sự Đường, bọn họ đã không xa lạ gì với người này, biết thân phận của Lâm Lăng là viện sinh đến từ học viện bên ngoài, địa vị hèn mọn.

Mà Đào gia lại là đại gia tộc thuộc cấp bậc hàng đầu trong các thế lực gia tộc ở khu vực Điện Tông.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play