*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tiểu Bạch dùng hai tay nắm gậy vung lên, một luồng gió hung hãn gào thét thổi ra. Sau đó thân gậy giáng xuống, trực tiếp nện lên người Nghĩ Hoàng.

Chỉ nghe một tiếng ‘phanh’ vang lên, hỏa văn trên thể xác kiên cố của Nghĩ Hoàng nhanh chóng mấp máy, đã triệt tiêu được phần lớn sức mạnh.

Sau đó, cả người Nghĩ Hoàng run lên, hình như đã kích hoạt kỹ năng bắn ngược tổn thương, một sức mạnh chấn động khủng bố trực tiếp truyền từ Hạo Thiên Huyền Bổng bắn ngược trở lại.

Tiểu Bạch biến sắc, đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh chấn động cực lớn lao vào cơ thể, thân thể bị đẩy lùi lại mấy bước.

May mà Long Viên viễn cổ có được thể chất cường tráng được trời ưu ái. Nếu đổi lại là thân thể máu thịt của võ giả nhân loại thì một kích phản chấn vừa rồi làm bị thương gân gãy xương cũng là nhẹ.

Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, trong mắt có chút kinh ngạc mừng rỡ hiện lên.

Hắn nhìn ra được, thế công vừa rồi của Tiểu Bạch đúng lúc kích hoạt kỹ năng bắn ngược tổn thương của Nghĩ Hoàng.

Hiệu quả dội ngược này còn có thể tăng cường lực phòng ngự!

“Tiểu Bạch, tiếp tục.” Lâm Lăng lại hạ lệnh lần nữa.

Nghe vậy, hai mắt đỏ tươi của Tiểu Bạch hiện lên một tia hung ác, rõ ràng đã trở nên nghiêm túc. Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay nó đột nhiên phát ra ánh sáng lộng lẫy, thậm chí cả thân gậy cũng to lên gấp đôi.

Oanh ——!

Gậy giáng xuống, tiếng nổ vang.

Hạo Thiên Huyền Bổng đập thật mạnh lên thân thể Nghĩ Hoàng. Đối mặt với thế công điên cuồng này, đồng tử trong mắt Nghĩ Hoàng bỗng co rụt lại. Bởi vì nó không nhận được lệnh phải đứng tại chỗ chịu đòn nên khi ý thức được nguy hiểm, thân thể nó chợt lóe về phía sau, lập tức tránh đi theo bản năng.

“Phanh!”

Một gậy thất bại, tấm gạch trên mặt đất lập tức nổ nát thành tro, trực tiếp đập ra một cái hố lớn!

“Phanh!”

Hạo Thiên Huyền Bổng giáng thật mạnh xuống đất, lập tức vang lên một tiếng nổ.

Những tấm gạch xung quanh nổ nát, đá vụn bay tán loạn. Trận pháp ngăn cách trong phòng cũng lắc lư vài cái giống như bị động đất.

Nhìn cái hố trên mặt đất và một đống hỗn độn trong phòng, Lâm Lăng lắc đầu cười khổ, gian phòng ngủ này của hắn xem như tiêu rồi.

Nghĩ Hoàng đứng trong góc, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, nó chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng thì tuyệt không nhân từ nương tay với Tiểu Bạch!

“Lão đại, còn muốn thử lại không?”

Tiểu Bạch nắm Huyền Bổng, bị Nghĩ Hoàng nhìn chằm chằm như vậy cũng kích thích ra dòng máu hung ác trong cơ thể nó, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.

“Không cần.” Lâm Lăng vung tay, vội vàng ngăn lại.

“Không vui gì cả.” Tiểu Bạch bĩu môi, vác Hạo Thiên Huyền Bổng lên vai, vẻ mặt vốn trào dâng lập tức suy sụp hơn phân nửa.

“Tiểu tử, còn không vui à?” Thấy thế, Lâm Lăng không khỏi cười mắng: “Nếu là ngươi đánh tàn phế sủng vật của ta thì ngươi có tiền đền không?!”

Hình như Tiểu Bạch rất khó nén ý chí chiến đấu, ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm Lâm Lăng, lên tiếng đề nghị: “Lão đại, nếu không chúng ta đánh một trận đi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play