*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ngay lập tức, tâm thần hắn khẽ nhúc nhích, lại một lần nữa mở ra thị giác dùng chung với Kinh Kha.

Trong tầm nhìn, lại thấy núi rừng rậm rạp bám xung quanh một cái lối đi nhỏ, bên trong xuất hiện hai bóng người. Một nam một nữ.

Cả hai đều mặc trang phục của đệ tử Điện Tông.

Cái người nữ kia hiển nhiên chính là Đào Linh.

“Con mồi chẳng lẽ ẩn trong rừng sao?”

Nhìn hai người đang đi một cách lặng lẽ, trong lúc Lâm Lăng suy nghĩ, đột nhiên trong mắt hiện một tia lạnh lão.

Nhìn hành động của Đào Linh cùng chấp sự nam kia thì hắn suy đoán hai người này đang đi thăm dò thật giả.

Nếu phát hiện ra sự tồn tại của Địch Nghiêu rồi, mới đi đến các cao thủ chấp sự khác tiến hành vây bắt.

“Trước khi tiến hành vây bắt phải giết chết được tên đó.”

Trong lòng thầm nghĩ lại, Lâm Lăng xoay người đi về hướng góc bên ngoài quảng trường, thầm gọi Lang Vương ra, lập tức đi đến hỗ trợ Kinh Kha.

Bởi vì, một khi bị Chấp Sự Đường bắt giữ, vậy thì cái nhiệm vụ treo thưởng mà hắn nhận sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Giá trị giải thưởng là hai vạn điểm phụng hiến, tương đương với hai trăm vạn đá Linh Dương. Một khoản lớn như vậy, đương nhiên Lâm Lăng không muốn từ bỏ!

Cứ như vậy, hắn ở đây chăm chú nhìn trộm, thấy hai bóng hình phía trước đi vào sâu bên trong núi non.

Mãi đến một cái sơn động cách đó không xa mới dừng lại, sau đó cảm giác có một hơi thở tiềm ẩn bên trên cây đại thụ.

“Căn cứ theo tình báo mà ta nắm giữ, Địch Nghiêu có khả năng ẩn thân trong sơn động kia.”

Âm thanh của Chu Tấn trầm tháp nói: “Tin tức tuyệt đối đáng tin cậy.”

Nghe vậy, Đào Linh trầm mặc gật gật đầu.

Có điều thầm nghĩ lại, nàng lại cảm thấy có một tia không thích hợp.

“Chu sư huynh, nếu tin tức của huynh đáng tin cậy, sao lần này lại không gọi thêm nhiều người đến đây, ngược lại chỉ đưa theo mỗi mình ta?”

Đào Linh quay đầu, nhìn về phía Chu Tấn đứng ở bên cạnh chạc cây, nhịn không được dò hỏi.

“Bởi vì, Địch Nghiêu sư huynh đã chỉ đích danh chỉ mang ngươi đến mà thôi.”

Thấy sự hoài nghi của Đào Linh, Chu Tấn cũng không diễn thêm làm gì nữa, trên mặt lộ ra một ý cười âm hiểm.

“Địch Nghiêu sư huynh sao?!”

Nghe được lời này sắc mặt Đào Linh biến đối lớn, cuối cùng đã ý thức được mình đã bị mắc bẫy rồi.

Ngay lập tức, nàng không nghĩ ngợi gì, cơ thể vội vàng chạy ra.

Ong ——!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play