*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ánh mắt của Hồng Dương ngưng đọng, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói càng trở nên lạnh lùng hơn: “Hiện tại ta là cấp trên của ngươi, ta ra lệnh cho ngươi thi hành nhiệm vụ ngay cho ta!”

“Nếu không ngươi sẽ bị cách chức ở Chấp Sự Đường!”

Nghe thấy lời đe dọa cứng rắn của Hồng Dương, Lôi Mông khẽ cau mày.

Hắn liếc nhìn Lâm Lăng ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Lão Đại, huynh không cần phải lo cho ta đâu, cứ để ta tự giải quyết chuyện này.”

Tuy là huynh đệ có nạn cùng chịu nhưng Lôi Mông không muốn chuyện này liên lụy tới lão Đại. Huống hồ trong chuyện này, hắn không hề vi phạm kỷ luật nên nếu như thật sự làm ầm lên thì tự nhiên sẽ có người lớn hơn ra mặt xử lý. Chính vì nhận ra điều đó nên Lôi Mông mới kiên quyết phản kháng! Mặc Vân Cung là binh khí gia truyền của tổ tiên Lôi gia, từ trước tới nay cây cung vẫn chưa từng rời khỏi người hắn. Trừ khi hắn chết!

Về chuyện này, làm sao Lâm Lăng lại không hiểu suy nghĩ của Lôi Mông. Vì thế ngay lúc này khi thấy huynh đệ bị người trước mặt ức hiếp, người làm lão Đại như hắn sao có thể ngồi yên được!

Hắn nhìn thẳng về phía đội trưởng chấp sự áo trắng tên ‘Hồng Dương’, lạnh lùng nói: “Ngươi nói hắn cướp cây cung này, vậy ngươi có chứng cứ gì mà đưa ra phán đoán như vậy?”

“Nếu như ngươi không có bằng chứng gì mà dám nói vậy thì ta sẽ tới Chấp Sự Đường tố cáo ngươi.”

Lâm Lăng vừa dứt lời, đám đông náo loạn. Nhất là đám đệ tử ngoại điện bản địa, bọn họ chưa từng thấy chấp sự thực tập nho nhỏ nào lại dám chống đối cấp trên nhiều lần như vậy. Thậm chí còn tuyên bố sẽ tố cáo bên kia, gan dạ như vậy đúng là tuyệt!

“Ta chính là chứng cứ!”

Thanh niên tóc dài trực tiếp đứng lên, hắn ta ỷ vào thân phận đội trưởng chấp sự của ca ca, vẻ mặt vô cùng vênh váo.

Hồng Dương vẫn luôn nuông chiều đệ đệ của mình, vốn dĩ hắn ta định xử lý đơn giản chuyện này nhưng hắn ta không ngờ Lâm Lăng lại vô lễ như vậy, hoàn toàn không coi hắn ta ra gì. Trong mắt hắn ta lóe lên tia tức giận không kiềm chế được.

“Hỗn xược!”

Đột nhiên hắn ta quát lên, nhìn Lâm Lăng với vẻ lạnh lùng: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, vậy mà ngươi lại dám bao che cho đối phương. Phạm tội như vậy không thể tha thứ được!”

Khi nói câu này, Hồng Dương đã sử dụng linh khí nên từng câu từng chữ được nói ra đầy uy lực giống như phán quyết.

“Ai bao che cho ai, ta tin ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta.”

Lâm Lăng cười lạnh lùng, hắn không thèm để đối phương vào mắt.

“Ngươi giỏi lắm! Thế mà còn dám cãi lại!”

Vẻ mặt Hồng Dương tàn ác, đột nhiên hắn ta tiến lên trước một bước.

Ầm!

Nhất thời trên người hắn ta phát ra hơi thở vô cùng mạnh mẽ. Hơi thở này ẩn chứa sự tức giận của cường giả Thánh Vực khiến cho người ta cảm thấy Hồng Dương giống như một con mãnh thú đang chọn người để ăn tươi nuốt sống và sẽ lao tới bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên khi đối mặt với sự áp


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play