Chỉ thấy trong đại sảnh đã đặt đầy tiệc rượu, người phục vụ trong tiệm đang bận rộn bưng từng món ăn lên bàn.

Mà đám người đang ngồi trong đó hầu như đều là thành viên của học viện Võ Lăng. Liếc mắt một cái, số lượng khoảng hơn trăm người, ai cũng là võ tu có khí tức mạnh mẽ, thực lực đều không yếu.

Trên bàn chính, Khương Độc ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt lạnh lẽo tàn khối. Bên cạnh là lão già đầu trọc của học viện Kiếm Vân.

Nhìn thấy đoàn người của học viện Thiên Diễn tiến vào, ánh mắt lão già đầu trọc lạnh lẽo giống như rắn độc mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Rốt cục hai lão già này muốn làm trò gì?!”

Thấy tình cảnh này, ánh mắt Ứng Nguyên Tử trầm xuống, quét về phía Khương Độc và lão già đầu trọc. Hiển nhiên ông ta cũng không ngờ học viện Võ Lăng hành động nhanh như vậy, trực tiếp dọn tiệc ngay tại đây.

Đám người Lâm Lăng chuyển động ánh mắt, cũng đang âm thầm đề phòng.

“Đừng có ngại, lần này học viện Thiên Diễn các ngươi cực kỳ nổi bật, đáng lẽ nên vui mừng mới đúng.” Khương Độc đứng lên, cười như không cười mà nói: “Học viện Võ Lăng chúng ta làm chủ nhà nơi đây, cũng không thể thất lễ, lễ chúc mừng lần này coi như tiễn đưa các ngươi.”

Nghe vậy, Ứng Nguyên Tử nhăn mày lại, cũng không rõ rốt cục Khương Độc đột nhiên tung ra chiêu này là muốn làm gì.

Đám người Triệu Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt căng thẳng, bọn họ chưa bao giờ gặp qua tình cảnh này nên cảm thấy rất lo sợ bất an.

“Một khi đã vậy thì đa tạ Khương viện trưởng.” Đúng lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên.

Sau đó, một bóng dáng bước ra, người này chính là Lâm Lăng.

Hắn đứng đến bàn chính, trực tiếp kéo một cái ghế qua rồi bình tĩnh ngồi xuống. Theo Lâm Lăng thấy, cho dù có chấp nhận hay không thì cuối cùng mọi người đều trực tiếp trở mặt đối đầu, sao không hưởng thụ trước đi.

Huống chi, trong khoảng thời gian trên chiến trường viễn cổ trước đó, ngày nào hắn cũng ăn thức ăn nhanh, miệng đã nhạt như nước ốc.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Lăng, đám người học viện Võ Lăng nao nao, hình như cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự can đảm của người này.

Họ đâu biết so với những chuyện Lâm Lăng trải qua trong những năm gần đây thì đội hình trước mắt chẳng là gì cả.

Chính biến hoàng cung, thám hiểm cổ mộ, xưng bá lãnh địa Hỗn Loạn, chiến trường viễn cổ… Có lần nào là không phải hung hiểm cùng cực?!

“Có rượu có thịt, lễ chúc mừng này cũng tàm tạm.”

Ba người Lôi Mông, Tần Vũ, Cổ Vân Nhạc nhìn nhau, sau đó cũng không hề sợ hãi mà đi tới, ngồi xuống cùng bàn.

“Hả..” Thấy thế, những viện sinh học viện Thiên Diễn lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Lá gan của bốn huynh đệ này cũng quá to rồi đó!

Chẳng lẽ không nhận ra tình hình hiện tại rất có khả năng là bẫy rập do học viện Võ Lăng lập ra?!

Bọn họ lập tức không biết làm sao, vội nhìn về phía viện trưởng đại nhân bên cạnh.

“Thật khó từ chối lòng tốt này, nếu là ý tốt của Khương viện trưởng thì chúng ta cứ ngồi vào bàn đi.” Sắc mặt Ứng Nguyên Tử liên tục thay đổi, nhưng cũng đi đến bàn chính.

Tiếp đó Triệu Ngọc Nhi và những viện sinh khác cũng theo sát phía sau, lại không dám ngồi ở bàn chính, sôi nổi ngồi vào bàn khách bên cạnh.

Tình cảnh kế tiếp chính là bọn Lâm Lăng cười nói sôi nổi, biểu hiện cực kỳ tự nhiên.

Trong toàn bộ quá trình, hai bên vẫn chưa xuất hiện xung đột gì, cực kỳ bình tĩnh. Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là sự yên ã trước khi bão táp kéo đến mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play