Những người xuất chúng trong các học viện võ đạo đang tụ tập trên đài chiến đấu hiện giờ không phải các nhân vật nhỏ nhoi lúc trước hắn săn lùng, hơn nữa có Điện Tông nhìn trộm, tất nhiên hắn không thể vận dụng hệ thống sủng vật lần nữa.

Mà tình huống phải tác chiến một mình khiến tâm trạng của hắn trở nên căng thẳng không ít.

Nói cách khác, nếu cuối cùng hắn bị đào thải loại trừ thì cũng không bất ngờ chút nào.

Vèo ——!

Trong đường hầm rộng mở, Lâm Lăng nhanh chóng di chuyển, để lại một chuỗi tàn ảnh màu đỏ nhạt trên đường.

Qua chừng mười giây, rốt cuộc hắn cũng đến cuối đường hầm, một cái miệng cống thật lớn xuất hiện trong tầm mắt. Thấy thế, bước chân lao về phía trước của Lâm Lăng hơi chậm lại một chút. . Chươ𝒏g‎ mới‎ 𝒏hấ𝘁‎ 𝘁ại‎ ||‎ 𝘛‎ r𝗨m𝘁r𝓾𝘺ệ𝒏.V𝑵‎ ||

Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái thân thể, cũng tăng cường cảnh giác lên vài phần. Bởi vì một khi tiến vào cánh cửa sắt này thì một trận chiến không màng sinh tử sẽ bắt đầu!

Sau đó ánh mắt hắn dần đanh lại, đột nhiên lao nhanh ra, tung một chân đá mạnh vào cửa sắt.

Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ vang lên, cánh cửa sắt đóng chặt lập tức văng ra!

Lâm Lăng trực tiếp lao vào bên trong, sau đó dùng ánh mắt sắc bén đánh giá hoàn cảnh nơi này.

Chỉ thấy diện tích nơi này cực kỳ rộng mở, không gian phong bế chỉ có hai cánh cửa đường hầm, vách tường bốn phía và mặt đất như được đúc ra từ loại sắt đen nào đó, mơ hồ lộ ra cảm giác áp lực.

“Phanh!” Đúng lúc này, lại có một tiếng bắn phá vang lên.

Lâm Lăng lập tức chuyển tầm mắt đến cửa sắt đường hầm đóng chặt lại đột nhiên nổ tung phía đối diện.

Ngay sau đó, một bóng dáng cường tráng, mang khí thế hung hãn vọt vào.

Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, quét về phía đối thủ đang xông tới, dáng người hắn ta cao lớn tột độ, cả người căng phồng cơ bắp, làn da ngăm đen, nhìn giống như một con hùng thú dũng mãnh đến cực điểm!

Chỉ thấy hắn ta dùng một tay nắm lấy cây rìu lớn, toàn thân có khắc phù văn màu đỏ, tỏa ra một luồng dao động năng lượng Hỏa hệ nóng rực.

Xem huy chương trên đồng phục thì hiển nhiên người này chính là ‘học viện Cuồng Lĩnh’ của vương triều Đại Phong, nằm trong địa vực tọa lạc ở phía Nam đại lục Thương Khung.

Tính cách người dân nơi đó rất mạnh mẽ hung hãn, ai cũng tôn trọng võ phong, có được sức mạnh rất lớn. Nhìn người trước mắt, trong mắt Lâm Lăng cũng xuất hiện một chút kinh ngạc kích động.

So với dáng người của đối phương, dù lúc này Lôi Mông có đứng ở đây thì cũng lùn hơn hắn ta một khúc.

“Học viện Cuồng Lĩnh, Trần Chân!” Người đàn ông to lớn ngăm đen lập tức nhắm đôi mắt hung ác vào Lâm Lăng, nặng nề mà tự giới thiệu.

“Học viện Thiên Diễn, Lâm Lăng.” Lâm Lăng cũng khách sáo chắp tay ôm quyền, lạnh nhạt nói.

Quầng sáng quan sát bên ngoài chỉ là hình chiếu nên không có âm thanh truyền ra. Cho nên trừ người của học viện Thiên Diễn thì không ai biết thân phận của Lâm Lăng là gì. Điều duy nhất họ biết là Lâm Lăng nằm trong nhóm người dự thi của học viện Thiên Diễn.

“Con mẹ nó, dáng người thật đáng sợ, chắc sức mạnh khủng bố lắm.”

“Đúng vậy, một rìu kia chém xuống, chỉ sợ cả con gấu cũng bị lập tức chém thành hai mảnh.”

“Chậc chậc, tiểu tử học viện Thiên Diễn vừa vào sân đã gặp phải đối thủ mạnh như vậy, thật là xui xẻo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play