"Nếu lão phu trẻ hơn năm mươi tuổi, có thể dự thi cùng bọn họ thì lão phu cũng sẽ lựa chọn ngồi chờ đợi thoải mái như vậy thôi."

Đối với việc này, Ứng Nguyên Tử lại trực tiếp phản bác lại: "Ta thấy không nên giữ tâm trạng căng thẳng, suy nghĩ này kia khi chờ đợi sẽ có kết quả tốt hơn."

Nghe được những lời này, sắc mặt của lão già đầu hói hơi giật mình. Bỗng ông ta cười như không cười nói: "Thoải mái là tốt, nhưng cũng phải xem có năng lực hay không đã."

Nói xong, ông ta ngẩng đầu chăm chú nhìn lên trên màn sáng, hình ảnh chiếu đến một thanh niên trẻ đẹp của học viện Kiếm Vân

"Huynh xem trên màn sáng ở góc bên phải đầu tiên, thanh niên tuấn tú có lông mày kiếm kia khí chất thế nào?"

Vẻ mặt lão già đầu hói vui vẻ nói: "Hắn chính là đệ tử quan môn của ta, Lữ Thành Thiên."

Nghe vậy, sắc mặt Ứng Nguyên Tử hơi thay đổi, nhìn về phương hướng mà đối phương chỉ. Chỉ thấy thanh niên tuấn tú kia, dáng người cao ráo khí chất hiên ngang. Tư thế đứng thẳng tắp, từ xa nhìn lại giống như một cây trường thương đứng sừng sững, lộ ra khí chất hơn người.

"Thì ra hắn chính là vị thiên tài kiếm đạo của Lữ gia, Lữ Thành Thiên."

Đối với thân phận của người này, hiển nhiên Ứng Nguyên Tử cũng từng nghe nói qua.

Ba tuổi đã rèn luyện thân thể, năm tuổi học kiếm, mười tuổi được học viện Kiếm Vân phá lệ thu nhận làm viện sinh trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Cho đến bây giờ, khi Lữ Thành Thiên hai mươi tuổi, thì trình độ kiếm thuật đã đạt tới viên mãn Đại Thừa.

Ở trong học viện Kiếm Vân, bỏ qua việc chênh lệch cảnh giới tu vi mà nói về mặt kiếm ý thì chỉ sợ không ai có thể sánh được với hắn!

"Nghe nói học viện Thiên Diễn các ngươi, có viện sinh tên là Lâm Lăng có được thiên phú tu luyện chung cực."

Khéo miệng lão già đầu hói hiện lên một nụ cười, cố ý hỏi: "Nếu hắn gặp Lữ Thành Thiên, huynh nói ai giỏi hơn ai?"

"Chưa từng so tài thật sự thì bất kể lời so sánh nào cũng chỉ là nói suông, chúng ta hãy chờ xem đi." Vẻ mặt Ứng Nguyên Tử lạnh nhạt, trong ánh mắt lại mơ hồ có một chút suy tư.

Tuy rằng ông làm viện trưởng nhưng bình thường không giao tiếp nhiều với Lâm Lăng, hiểu biết về hắn cũng rất ít. Hơn nữa tên Lâm Lăng này, còn thường xuyên ra ngoài tu luyện, cho đến gần đây mới chạy tới thành Vũ Lăng tụ họp với mọi người.

Trong nửa năm nay, Ứng Nguyên Tử cũng không có cách nào đánh giá ra, Lâm Lăng đã trưởng thành đến mức nào.

Cho nên khi bị lão già kia khiêu khích, ông cũng không dám thẳng thắn phản bác. Chỉ có thể nói qua loa vài câu rồi chờ xem tình hình thế nào...

Thời gian trôi đi từng phút từng giây.

Dưới cái nhìn chờ mong của đông đảo mọi người, một bóng dáng thon dài chợt xuất hiện trên đỉnh của đài Kim Tự.

Đó là người đàn ông tóc bạc trước kia đã mở ra lối vào chiến trường viễn cổ ở thành phố Võ Lăng. Sau khi hắn ta xuất hiện, tiếng xôn xao trong khu vực này mới dần dần yên tĩnh lại.

Bốn huynh đệ Lâm Lăng cũng lập tức thu gom vài thứ rồi đứng dậy. Trong lòng họ ít nhiều gì cũng có chút kiêng kỵ đối với cường giả võ đạo rất có khả năng đến từ Điện Tông này.

“Đầu tiên, chúc mừng các ngươi thông qua cửa ải cạnh tranh đầu tiên và đến được nơi đây.” Người đàn ông tóc bạc thản nhiên nói, đôi mắt tang thương nhìn xuống đông đảo người dự thi phía dưới.

“Đài chiến đấu này chính là chiến trường xếp hạng kế tiếp của các ngươi, trong đó có rất nhiều đường hầm và đài chiến đấu cỡ nhỏ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play