Tuy nói, sau đó vị Kiếm Thánh mắt mù đã dùng một quả ‘Thánh Linh Đan’ để bồi thường lại, nhưng mà bây giờ nhớ lại, trong lòng Lâm Lăng vẫn có chút tiếc nuối. Bởi vì những cỗ máy chờ chiến đấu kia, tất cả đều có năng lực cường giả cấp 9, dùng chúng làm vệ sĩ khi ra ngoài, không thể nghi ngờ là cực kỳ ngầu.

Về phần đám hệ thống sủng vật của hắn, dựa vào thực lực trước mắt thì vẫn nên tiếp tục giữ bí mật.

Nói cách khác.

Một khi bị cường giả của Cửu Đại Điện Tông phát hiện hắn có năng lực của hệ thống tiến hóa sủng vật, đến lúc đó sẽ bị người ta bắt đi nghiên cứu, kết cục chỉ sợ không mấy lạc quan.

Trong lòng nghĩ lại, Lâm Lăng đứng phắt dậy, dọc theo chỗ sâu trong bậc thang đá, đi thẳng xuống phía dưới!

Một lát sau, bước chân của Lâm Lăng dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước chăm chú. Lại thấy cuối bậc thang, xuất hiện một cái cửa đá. Có điều lúc này, cửa đá nứt toạc, những người dự thi trước đó rất nhanh đã mạnh mẽ phá cửa xông vào.

Nhìn thấy người khác đã nhanh chân đến trước, Lâm Lăng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không sốt ruột.

Hắn tập hợp linh lực trong cơ thể, ở bên ngoài xuất hiện một tầng linh khí bảo hộ, mới bước vào bên trong cửa đá.

Trong nháy mắt, ánh mắt Lâm Lăng khẽ chuyển.

Cảnh tượng đập vào mắt, cũng không phải là mật thất gì đó mà là một cái quảng trường khổng lồ dưới mặt đất.

Không gian rộng lớn khiến cho Lâm Lăng cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé khi đứng ở đây.

Lối vào nơi Lâm Lăng đang đứng cũng không phải là ở trên mặt đất, ở phía dưới này có một cái hầm mộ vô cùng lớn. Bên trong hầm mộ che kín những chuỗi xích sắt, treo lơ lửng trên không, tạo thành một lưới sắt.

Ánh mắt Lâm Lăng nhìn xuống, lại nhìn thấy mấy chục người đang đứng trên lưới sắt. Có điều, với lực chú ý của họ lúc này, cũng không có ai để ý tới Lâm Lăng đang tiến vào.

Hàng chục ánh mắt, đều nghiêm trọng nhìn xuống bên dưới tấm lưới sắt.

“Nhiều như vậy sao?!”

Hai mắt Lâm Lăng hơi híp lại, khi nhìn thấy những bóng đen rậm rạp ở dưới hầm mộ, ngay lập tức nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Lại thấy lưới sắt phía dưới hầm mộ sắp xếp đầy Phù Khôi, tất cả đều đội mũ sắt, cao lớn uy mãnh.

Lâm Lăng liếc mắt nhìn lại một cái, thấy có hàng ngàn cỗ Phù Khôi trong số họ!

Đội hình như vậy, giống như tượng binh mã, tuy đứng lặng lẽ, nhưng dường như có một cỗ lệnh đầy uy lực khiến người ta kinh sợ!

Nếu như cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, những tấm Phù Khôi này đều không phải làm bằng chất liệu kim loại, làn da màu xanh lá, mà là những khối cơ bắp cường tráng, thoạt nhìn đều là máu thịt.

Mà khuôn mặt chúng, hoàn toàn không phải bộ dạng của con người. Khuôn mặt bọn chúng dữ tợn và hung dữ.

Chủng tộc khác sao?!

Thấy thế, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.

Thời điểm ở học viện Thiên Diễn, hắn từng nghe Ngô sư phụ giảng qua kiến thức về Phù Khôi.

Trong tình huống bình thường, luyện đúc phù khôi có hai cách.

Loại thứ nhất là một phương pháp khá thông thường, sử dụng sắt Huyền Linh, hoặc là các loại kim loại quý hiếm khác đúc luyện thành hình, sau đó khắc phù văn trận và tạo cho nó khả năng di chuyển.

Loại thứ hai sử dụng phương pháp cực kỳ tàn nhẫn. Đó chính là trực tiếp dùng cơ thể người sống để luyện hóa Phù Khôi, đào rỗng nội tạng, từ đó bổ sung các loại máy móc phù văn khác.

Cấu trúc của nó cực kỳ phức tạp, dù là những nhà luyện khí đứng đầu cũng khó có thể chế thành. Chỉ có Phù Khôi sư được truyền từ đời này sang đời khác mới có được bí thuật như vậy.

Tuy là như thế, nhưng xác suất thành công cũng chỉ có 10%!

Mà trước mắt, Phù Khôi trong hầm mộ không phải làm bằng kim loại, dĩ nhiên là dùng máu thịt để luyện chế Phù Khôi!

Bởi vậy có thể thấy được, cũng không biết năm đó có bao nhiêu người tộc khác bị sát hại dã man!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play