Đuôi lông mày Tần Vũ khẽ cong lên, liếc mắt nhìn Triệu Côn một cái, cũng không che giấu mà nhàn nhạt nói.

“Không ngờ rằng, viện sinh của học viện Thiên Diễn lại có thiên tài như vậy.”

Hai mắt Lữ Dương híp lại, nhìn chằm chằm Tần Vũ đánh giá vài lần, nói: “Nếu ta không đoán sai, vậy ngươi chính là cái người có thiên phú tu luyện chung cực Lâm Lăng sao?”

Nghe thế, Tần Vũ tức khắc nhếch miệng cười.

“Thật đáng tiếc, ngươi đã đoán sai, Lâm Lăng là lão đại của ta.”

Chợt hắn nhún vai, thân thể di chuyển sang bên để lộ khuôn mặt Lâm Lăng ở phía sau hiện ra ở trong tầm mắt Lữ Dương.

“Hử? Ngươi mới là Lâm Lăng sao?!”

Lúc ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lăng, trong đồng tử mắt hắn hơi co rút lại. Vẻ mặt Lâm Lăng thản nhiên, không để bụng với người đối diện.

Thái độ lạnh nhạt như vậy, ngay tức khắc khiến tôn nghiêm của Lữ Dương dường như chịu sự đả kích.

“Ta đã nghe không ít chuyện nói qua về người, nhưng giờ phút này vừa nhìn thấy, ngược lại cảm thấy cũng chỉ đến thế thôi.”

Lữ Dương cười nhạo một tiếng, cố ý chọc giận Lâm Lăng.

“Cái gì chỉ đến thế thôi, mắt ngươi bị mù à!”

“Thật là miệng chó không mọc được ngà voi!”

Tần Vũ bọn họ tức khắc lòng đầy căm phẫn, lần lượt giận dữ mắng ra tiếng.

“Đối với loại người này, không cần phải phản ứng lại.”

Biểu cảm trên mặt Lâm Lăng không hề dao động, nhìn về phía ba vị huynh đệ, lắc đầu ngăn lại. Hắn biết, thành phố Võ Lăng này không đùa được. Đả thương một thủ hạ, có thể coi như không có chuyện gì. Nhưng khiến cho một viện sinh của học viện Võ Lăng bị thương, lại có tính chất vô cùng khác nhau. Vì tránh cho vị trí dự thi của mọi người bị ảnh hưởng, chỉ có thể nhẫn nhịn hạ thấp giọng thôi. Huống hồ, lần thi đua này đối với Tần Vũ Lôi Mông cùng với Cổ Vân Nhạc bọn họ mà nói, vô cùng quan trọng.

Ba người đều có mộng tưởng võ đạo của từng người, cũng không thể giận quá mất khôn.

“Được, chúng ta đều nghe lão đại.”

Đám người Tần Vũ cũng không phải là kẻ lỗ mãng ngu si, cảm xúc dần dần bình tĩnh, hiểu được Lâm Lăng đang suy nghĩ cho bọn họ.

“Ôi trời ơi, ba người các ngươi thật là con chó biết nghe lời đó nha.”

Lữ Dương lại không có chút nào biết điều, tiếp tục khiêu khích.

Nơi này là thành phố Võ Lăng, ỷ vào thế lực của Lữ gia ở trong thành, hắn không tin đám người từ bên ngoài đến này, dám làm gì với hắn.

Bộp——!

Nhưng mà, đúng lúc giọng nói của hắn ta vừa dứt thì một thân hình bỗng dưng lao tới, đột nhiên xuất hiện trước mọi người. Trong lòng Lữ Dương kinh ngạc, lúc phản ứng lại thì một bàn tay có lực đã nắm chặt vị trí yết hầu của hắn ta. Cái cánh tay kia, hắc khí bao quanh, tản ra một dao động năng lượng lạnh buốt.

“Ngươi….ngươi muốn làm gì?!”

Sắc mặt Lữ Dương biến đổi kịch liệt, nhìn thấy Lâm Lăng gần trong gang tấc, cuối cùng không thể bình tĩnh nổi. Ngay lập tức linh lực trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, muốn phản kháng. Nhưng nguồn linh lực đó còn chưa kịp bộc phát ra, thì một nguồn năng lượng âm hàn màu đen đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn, trực tiếp cắn nuốt.

“Ta khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, ta sẽ giống như bây giờ mà giế/t chết ngươi.”

Trong mắt lạnh lẽo của Lâm Lăng chớp động, âm thanh lạnh băng nói: “Nếu không tin, ngươi có thể thử coi sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play