Vạn năm trước, trời đất đã sinh ra 5 Hỗn Độn Phù Châu. Các thuộc tính năng lượng của nó lần lượt là bóng tối, lửa, không gian, sấm sét và bão. 5 thể năng lượng này đều chứa đựng sức mạnh khởi nguồn của vạn vật. Nếu như ai có được nó thì họ có thể sử dụng năng lượng mạnh mẽ ẩn chứa bên trong và trở thành bá chủ một phương.

Cũng bởi vì sự sinh ra của chúng mà cuộc đại chiến chủng tộc đầu tiên trên vùng trời này đã nổ ra. Trận chiến đó dường như đã càn quét tất cả các thế lực chủng tộc, cuộc tàn sát không ngừng khiến cho sinh linh đồ thán.

Cũng may mà chưởng giáo Cửu Huyền Tông ‘Hậu Thiên Thành’ sở hữu được một không gian Hỗn Độn Phù Châu nên sau khi thiết lập kết giới xong, lãnh địa của nhân loại mới thoát được một kiếp. Thế nhưng ngoại trừ Hỗn Độn Phù Châu mang thuộc tính không gian thì 4 Hỗn Độn Phù Châu còn lại đều đã bị Thần tộc thu thập.

Bề mặt của mỗi Hỗn Độn Phù Châu được bao phủ bởi các tia sáng màu trắng, rõ ràng là chúng đã bị tên Ngụy Thần Cự Ma điều khiển. Nếu như kích hoạt toàn bộ thì cho dù là cường giả cảnh giới Đế Tôn cũng không thể chống đỡ được loại năng lượng siêu phàm đó.

“Phiền phức rồi đây, không ngờ hắn ta lại có được 4 Hỗn Độn Phù Châu.”

Ánh mắt của Trần Tấn hơi tối lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Lâm Lăng híp mắt lại, vì hắn đã hấp thu năng lượng của Hỗn Độn Phù Châu nên hắn biết rõ sức mạnh của nó kinh khủng tới mức nào. Hơn nữa, Hỗn Độn Phù Châu không gian mà hắn hấp thu được cũng đã trải qua quá trình tiêu hao hàng vạn năm nên nó cũng đã sắp cạn kiệt năng lượng.

Trái lại, 4 Hỗn Độn Phù Châu này chưa tiêu hao quá nhiều trong khoảng thời gian này nên năng lượng ẩn chứa trong đó chắc chắn là vô cùng khủng khiếp!

“Trận chiến giữa chúng ta cũng đến lúc phải kết thúc rồi.”

Tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma bay lên và dừng lại cho đến khi đã ngang tầm với hai người Lâm Lăng.

“Các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được chết dưới năng lượng của Hỗn Độn Phù Châu, đi chết đi!”

Hắn ta nhìn Trần Tấn và Lâm Lăng với ánh mắt hung dữ, khi tiếng quát giận dữ vang lên thì cũng là lúc 4 Hỗn Độn Phù Châu đột nhiên xoay tròn.

Ngay sau đó, 4 luồng năng lượng với 4 thuộc tính khác nhau không ngừng phát ra khiến cho trời đất thay đổi, khoảng không xung quanh nổi lên sóng gió. Trong cơn sóng gió đó có sấm sét màu tím, ngọn lửa đỏ rực cùng với sương mù đen. Cảnh tượng đó giống như cơn bão ngày tận thế, vô cùng kh ủng bố.

“Thằng nhãi, chắc là ngươi hiểu về pháp tắc hắc ám lắm phải không. Vậy để ta cho ngươi nếm thử sức mạnh của Hỗn Độn Phù Châu hắc ám đi.”

Khi 4 Hỗn Độn Phù Châu được sử dụng, thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma lại càng trở nên kiêu ngạo hơn và nhìn về phía Trần Tấn với vẻ khiêu khích.

Nói xong, năng lượng cơn bão trong tay hắn ta đột nhiên tràn ra một làn sương mù đen hóa thành một con Ma long hung hăng lao về phía Trần Tấn.

Ánh mắt Trần Tấn tối lại, hắn ta vội vàng cầm kiếm và thực hiện lại kiếm thức ‘Thiên Ma trảm’.

“Ầm!”

Tuy nhiên bóng kiếm vừa mới được ngưng tụ đã bị thể năng lượng Ma long phá tan.

Thấy vậy, Trần Tấn vội lui về phía sau. Ma lực cuộn trào như sóng không ngừng phun ra để tạo thành lớp kết giới bảo vệ trước mặt.

Ầm ầm ầm!

Tuy nhiên sự chống đỡ đó không đạt được nhiều hiệu quả vì thể năng lượng Ma long đang phá vỡ từng tầng kết giới bảo vệ một.

Cuối cùng, Ma long đâm thẳng vào cơ thể của Trần Tấn.

Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trần Tấn vội thu mười hai cánh sau lưng lại để bao vây toàn thân.

“Phụt!”

.

Thế nhưng sự va chạm khủ ng bố này vẫn khiến Trần Tấn bị thương nặng khiến cho toàn thân bay ngược ra phía sau, nôn ra máu và mười hai cánh cũng bị bẻ gãy.

Lúc này, Lâm Lăng ở một bên không trợ giúp được cho Trần Tấn, Hắn lợi dụng kẽ hở này sử dụng Thuấn Gian Di Động đến sau lưng tên Ngụy Thần Cự Ma và đâm một kiếm.

Vù!

Nhưng vào lúc này, một trận gió lốc màu xanh quét tới, sức gió mạnh khiến cho quỹ đạo của kiếm bị lệch đi. Một kiếm đâm vào không khí.

Ngay sau đó, Lâm Lăng còn chưa kịp thu kiếm lùi lại thì đã có một ngọn lửa đỏ rực ầm ầm lao đến giống như một con mãnh thú nhấn chìm Lâm Lăng trong biển lửa.

Lửa đốt cực nóng thiêu đốt toàn thân Lâm Lăng. Hơn nữa, pháp tắc ngọn lửa ẩn chứa trong đó vô cùng kỳ quái khiến cho Lâm Lăng có sử dụng Thuấn Gian Di Động thì ngọn lửa đó giống như con giòi dính vào xương đi theo quỹ đạo dịch chuyển. Nếu như không có chiến giáp Cuồng Thần hộ thể thì chỉ sợ hắn đã bị cháy đến mức không còn mảnh xương!

Cứ như vậy, Hỗn Độn Phù Châu ngọn lửa theo sát Lâm Lăng, nó không ngừng di chuyển và điên cuồng phóng ra giống như một cái lồ ng cuốn chặt lấy Lâm Lăng, không cho hắn có cơ hội thoát ra.

“Lão đại!”

Thấy vậy, sắc mặt ba người Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc thay đổi. Bọn họ đánh liều bay qua đây.

“Gào!”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Viễn cổ Long Viêm ‘Tiểu Bạch’ cầm theo Hạo Thiên Huyền Bổng đập mạnh vào đầu của một tên Thần phó rồi vội vã lao tới chỗ Lâm Lăng.

“Chỉ là một lũ kiến hôi mà cũng dám đối đầu với Thần tộc chúng ta.”

Chương 771: Thâm Uyên Ma Thần

Giữa không trung.

Khi tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma tiếp tục kích hoạt Hỗn Độn Phù Châu sấm sét, toàn bộ bầu trời đột nhiên tràn ngập sấm sét chói mắt.

Tiếng sấm rền vang dữ dội, đột nhiên Hỗn Độn Phù Châu hóa thành một con lôi giao màu tím bạc khổng lồ lao từ trên cao xuống chỗ Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc.

Năng lượng sấm sét kinh người khiến cho kẻ khác phải run sợ.

“Lão nhị, ngươi mau giúp lão đại loại phù châu ngọn lửa đó đi còn ta sẽ đi ngăn cản nó!”

Cổ Vân Nhạc híp mắt lại, hắn ta đột nhiên lao lên và một cỗ linh lực màu đen mạnh mẽ cũng bộc phát từ cơ thể hắn.

“Để ta nuốt!”

Ngay lập tức, một vòng xoáy năng lượng màu đen đột nhiên ngưng tụ trước mặt hắn và nuốt chửng lấy con lôi giao được hóa thành từ Hỗn Độn Phù Châu. Tuy nhiên năng lượng của Hỗn Độn Phù Châu sấm sét cực kỳ cuồng bạo cho nên võ học thôn phệ của Cổ Vân Nhạc không đủ khả năng.

Trong khi vòng xoáy màu đen vặn vẹo dữ dội, những đợt sấm sét liên tục nhấp nháy và thậm chí còn lan đến tận cơ thể của Cố Vân Nhạc. Dưới sự ăn mòn của sấm sét, cơ thể hắn không ngừng phát ra tiếng nổ nhỏ lách tách, rõ ràng hắn đang phải chịu lực tác động rất mạnh.

“Lão tứ!”

Thấy vậy, trong lòng Tấn Vũ vô cùng lo lắng. Hắn đang định ra tay trợ giúp thì đột nhiên Cổ Vân Nhạc quát lớn: “Đừng để ý tới ta, mau đi cứu lão đại trước đi!”

“Phong thực!”

Ánh mắt Tần Vũ run rẩy nhưng hắn cũng vô cùng dứt khoát, vội vàng kích hoạt linh lực trong cơ thể để tạo thành một cơn gió lốc quét về phía Hỗn Độn Phù Châu ngọn lửa đang bao vây Lâm Lăng.

Tuy nhiên lúc này, thủ lĩnh Ngụy Thần Cự ma cũng đã kích hoạt Hỗn Độn Phù Châu bão và phóng ra một cơn bão lốc còn kinh khủng hơn, trực tiếp thổi bay Long Quyển Phong Bạo của Tần Vũ và đánh thẳng lên người hắn.

Một tiếng ‘ầm’ vang lên.

Cái lồ ng linh khí hộ thể lập tức bị nổ tung khiến toàn thân Tần Vũ bị cuồng phong đánh bật ra phía sau.

Dường như cùng lúc đó, vòng xoáy đen tối của Cổ Vân Nhạc cũng không thể chịu nổi năng lượng của Hỗn Độn Phù Châu và nổ tung.

“A!”

Cổ Vân Nhạc hét lên đầy thảm thiết, toàn thân đầy máu ngã xuống đất và bị thương vô cùng nặng.

“Chỉ là con kiến hôi mà cũng muốn chống lại Hỗn Độn Phù Châu.”

Nhìn thấy đám Trần Tán và Tấn Vũ liên tiếp bị đánh bại, thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma nở nụ cười ngông cuồng.

Nhưng ngay khi hắn ta vừa dứt lời, một tên rực lửa xé toạc bầu trời bắn về phía hắn ta. Tốc độ nhanh tới mức khiến cho hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì đã tới ngay trước mặt.

Lúc này, hắn ta vội vàng kích hoạt Hỗn Độn Phù Châu bão. Cơn gió dữ dội quét qua khiến quỹ đạo của mũi tên rực lửa bị lệch đi. Dù chỉ sượt qua cánh tay nhưng cánh tay hắn ta vẫn bị chảy máu.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Dưới sự tức giận của tên Nguỵ Thần Cự Ma, hắn ta nhìn về phía bóng dáng vạm vỡ cách đó không xa. Hắn ta trông thấy Lôi Mông đang cầm cây cung màu đen trong tay, linh lực trào dâng và tản ra ánh sáng màu đỏ thẫm.

Tuy nhiên lần này, Lôi Mông không bắn cung về phía Ngụy Thần Cự Ma mà là về phía Hỗn Độn Phù Châu ngọn lửa đang bao vây Lâm Lăng.

“Dĩ Ngô Chi Linh, Hóa cung vi tiễn, Viêm Long tiễn!”

Thanh âm trầm thấp phát ra từ miệng Lôi Mông, hắn phun một ngụm máu lên trên thân cung màu đen.

“Lão tam, không cần!”

“Tam ca, đừng mà!”

Thấy thế, cả Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc dường như nhận ra điều gì đó, cả hai gấp đến mức hô to.

Tuy nhiên lúc này, ánh mắt rực lửa của Lôi Mông tràn ngập sự quyết tâm, không một ai có thể ngăn cản quyết định của hắn.

Ngay khi dây cung được thả ra, Lôi Mông đã hóa Linh Anh thành mũi tên và bắ n ra. Đột nhiên một ngọn lửa đỏ rực nở ra từ Linh Anh của hắn và hóa thành Hỏa Long tiễn khổng lồ lao về phía Hỗn Độn Phù Châu ngọn lửa. Tốc độ nhanh như chớp và dường như chỉ trong nháy mắt đã bạo phát lên Hỗn Độn Phù Châu ngọn lửa.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Nhất thời, khi hai ngọn lửa va chạm mạnh với nhau đã phát ra những âm thanh kinh thiên động địa.

Có điều, Hỗn Độn Phù Châu được sinh ra từ vị diện chi thai cho nên năng lượng ẩn chứa trong đó vô cùng tinh khiết và mênh mông. Ngay cả khi Lôi Mông đã hy sinh Linh Anh của bản thân cũng không thể chống lại nó.

“Nổ!”

Lôi Mông không hề do dự, thậm chí trong mắt còn có sự điên cuồng khi cho nổ Linh Anh nổ.

“Ầm!”

Chỉ trong phút chốc, Hỏa Long tiễn được biến hóa từ Linh Anh nổ tung khiến cho Hỗn Độn Phù Châu ngọn lửa bị chấn động và bay ra.

Một vết nứt bắt đầu xuất hiện khiến cho ánh lửa cũng trở nên mờ đi nhiều.

“A!”

Mặt khác, sau khi Linh Anh bị nổ, Lôi Mông bị thương nặng phun máu và rơi xuống từ trên không trung.

Thân thể của Lôi Mông bị rơi xuống lớp tuyết, không rõ sống chết.

“Lão tam…”

Nhìn thấy cảnh này, mắt của Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc lập tức đỏ lên. Sau đó, họ cố lê thân thể trọng thương của mình tới chỗ Lôi Mông bị rơi xuống.

“Lôi Mông sư huynh!”

Cách vòng chiến không xa, hầu hết các đệ tử của Cửu Huyền Tông cũng chú ý tới tình hình chiến đấu thảm thiết bên này, sắc mặt cả đám thay đổi rất nhiều.

Mọi người đều biết hệ thống võ tu của nhân loại là ngưng luyện Linh Anh nên nếu như Linh Anh bị hủy diệt cũng có nghĩa là mất đi toàn bộ tu vi. Không ai ngờ một người luôn thành thật và ít nói như Lôi Mông lại có hành động điên rồi như vậy!

Lúc này, Lâm Lăng không còn bị Hỗn Độn Phù Châu ngọn lửa khống chế nữa nên cuối cùng cũng đã thoát ra được. Tuy nhiên chiến giáp Cuồng Thần trên người hắn đã mất đi vẻ lộng lẫy ban đầu, toàn thân cháy xém đen sì như thể bị nấu chảy.

“Lão tam!”

Lâm Lăng cau mày, hắn vội di chuyển tới xuống mặt đất.

Tuy rằng vừa rồi bị Hỗn Độn Phù Châu bao vây nhưng hắn nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra.

Lúc này, Lôi Mông đã được đào ra khỏi lớp tuyết bởi hai người Tần Vũ. Sau khi mất đi Linh Anh, thân thể của hắn cực kỳ suy yếu, vẻ mặt hấp hối dường như có thể chết bất cứ lúc nào.

Cổ Vân Nhạc vội lấy ra một viên đan hoàn cho Lôi Mông ăn. Sau khi ăn xong, sắc mặt của Lôi Mông mới tốt lên một chút.

“Lão đại, ngươi không sao…là tốt rồi nhưng mà ta…chỉ có thể giúp ngươi được tới đây thôi.”

Lôi Mông cố mở mi mắt nặng trĩu ra nhìn Lâm Lăng đang tới gần với nụ cười trên môi. Đối với hắn, chỉ cần lão đại bình an vô sự thì cho dù có mất toàn bộ tu vi cũng đáng. Dù sao thì Linh Anh còn có thể luyện lại một lần nữa nhưng mạng

sống của huynh đệ chỉ có một…

“Các ngươi vất vả rồi, tiếp theo cứ giao cho lão đại đi.”

Lâm Lăng nói với ba huynh đệ trước mặt.

Sau đó, hắn lập tức giẫm chân phải lên mặt đất và bay lên.

Nhìn qua trông hắn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng phẫn nộ.

“Chậc chậc, không ngờ đám chủng tộc đê tiện các ngươi lại dám hy sinh bản thân như vậy nhưng ở trong mắt ta, các ngươi chỉ là một đám phế vật ngu xuẩn mà thôi.”

Tên Ngụy Thần Cự Ma nhếch môi cười lạnh, lời lẽ tràn ngập vẻ trào phúng.

“Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi nhanh như vậy đâu. Ta sẽ tra tấn ba tên phế vật kia trước đã.”

Nghe vậy, sát khí trong mắt Lâm Lăng tăng vọt.

Vì cứu hắn mà ba huynh đệ suýt nữa đã mất mạng cho nên câu nói của Ngụy Thần Cự Ma chẳng khác nào chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất của hắn.

“Nếu như ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ sẵn sàng đáp ứng!”

Lâm Lăng lạnh lùng nói.

Tuy rằng uy lực của 4 Hỗn Độn Phù Châu rất mạnh nhưng cũng không phải là không có cách nào.

Chẳng qua hắn sẽ phải mạo hiểm rất lớn!

“Hệ thống, bật chế độ hợp thành sủng vật!”

Đến tận lúc này rồi, Lâm Lăng không còn do dự quá nhiều nữa.

“Bing, đã mở chế độ hợp thành cho kí chủ. Xin mời ký chủ lựa chọn sủng vật hợp thành, không giới hạn số lượng.”

Thanh của hệ thống lập tức vang lên trong đầu hắn.

Trong mắt Lâm Lăng lộ ra vẻ điên cuồng, hắn trực tiếp lựa chọn tất cả Thâm Uyên Ám Ma rồi thầm nói: “Hợp thành!”

“Bing, số lượng Thâm Uyên Ám Ma quá nhiều. Sau khi hợp thành, e rằng thực lực sẽ vượt quá tầm kiểm soát của ký chủ.”

“Xin hỏi ngài có chắc chắn muốn hợp thành không?”

Nghe thấy thanh âm của hệ thống, Lâm Lăng không chút do dự: “Xác định!”

“Hợp thành sủng vật thành công!”

Nhưng ngay sau đó, dường như Lâm Lăng nghĩ ra biện pháp đối phó nào đó nên lại nói thêm một câu.

Khi hắn vừa dứt lời, mấy trăm cơn Thâm Uyên Ám Ma đang chém giết với đám Thần phó đột nhiên biến mất.

Ngay sau đó, thanh âm của hệ thống cũng vang lên.

“Bing, hợp thể thành công. Chúc mừng kí chủ đã tiến hóa thành công một chiến thú siêu cường, Thâm Uyên Ma Thần.”

Chợt một đồ đằng hoàn toàn mới đột nhiên hiện ra của một trong những các bảng thuộc hệ thống không gian sủng vật. Mới đầu mơ hồ nhưng dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng Lâm Lăng cũng thấy được chiến thú siêu cường kia có dáng vẻ như thế nào.

Tuy vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu của Thâm Uyên Ám Ma nhưng rõ ràng trông nó cường tráng hơn và gương mặt trông dữ tợn hơn nhiều. Toàn thân nó tràn ngập năng lượng đen kịt, nanh vuốt sắc bén, đôi mắt đỏ rực tràn đầy khát vọng giết chóc.

Nhất là số liệu về sức chiến đấu lên tới trăm vạn. Với số liệu sức chiến đấu đáng sợ như vậy, ngay cả Ma long, Tiểu Bạch cùng với tất cả các chiến thú khác cộng lại cũng sẽ bị giết ngay lập tức.

Lâm Lăng không khỏi hít sâu một hơi, một khi loại dị thú vô song này được triệu hồi ra ngoài và mất tầm kiểm soát, chưa nói tới chuyện thế lực Thần tộc có đoạt được vị diện chi thai hay không thì chỉ cần một mình con Thâm Uyên Ma Thần cũng đủ để phá hủy trời đất rồi.

Về vấn đề này, đương nhiên là Lâm Lăng cũng đã có đối sách. Lúc này, suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe và hắn ra lệnh: “Lang Vương, phục chế Thâm Uyên Ma Thần.”

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lang Vương trực tiếp thi triển ‘Phân thân phục chế’.

“Bing, chúc mừng kí chủ đã đạt được một phục chế thể của Thâm Uyên Ma Thần. Thời gian khống chế khoảng 10 phút.”

Ngay khi thanh âm của hệ thống vang lên, một đám sương màu đen bao quanh Lâm Lăng.

Đám sương mù đen nhanh chóng vặn vẹo ngưng tụ ra một thể phân thân phục chế của Thâm Uyên Ma Thần.

Ầm!

Ngay khi phục chế thể Thâm Uyên Ma Thần vừa xuất hiện, một luồng khí đen cực khủ ng bố ngập trời tỏa ra. Linh khí xung quanh của đất trời dường như e ngại trước sát khí kinh khủng của con dị thú vô song này nên đã rời khỏi tất ra khu vực bên ngoài.

“Này…Sao lại có một con Thâm Uyên Ám Ma mạnh như vậy được?”

Nhìn thấy cảnh này, con người trong mắt của Ngụy Thần Cự Ma run rẩy kịch liệt, hắn ta cảm nhận được dao động sát khí khủ ng bố của Thâm Uyên Ma Thần phát ra. Thậm chí cho dù lúc này có sự hộ thể của 4 Hỗn Độn Phù Châu cũng không khiến hắn ta cảm thấy yên tâm.

“Sinh vật hắc ám này thật đáng sợ!”

“Ngay cả Ma long cũng không có cảm giác áp bức tới mức này.”

Cách vòng chiến không xa, cho dù đệ tử Cửu Huyền Tông, cao thủ tộc Thiên Ma hay là cường giả Ngụy Thần đều không khỏi hít một hơi thật sâu. Đối mặt với con quái vật đáng sợ như vậy, không một ai trong bọn họ có ý muốn đối kháng mà chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu đó là chạy trốn.

“Giết!”

Trong khoảng 10 phút, Lâm Lăng sẽ không lãng phí dù chỉ 1 giây nên hắn trực tiếp ra lệnh.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Sau khi nhận lệnh, Thâm Uyên Ma Thần vẫn chưa gây ra động tĩnh gì lớn mà chỉ giơ móng vuốt ra và kích hoạt một luồng khí đen đáng sợ tạo ra lực cắn nuốt kinh hoàng.

Ngụy Thần Cự Ma còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hút qua đó mà không có cách nào phản kháng.

Trong lúc sợ hãi, Ngụy Thần Cự Ma vội vàng điều khiển 4 Hỗn Độn Phù Châu bắn về phía Thâm Uyên Ma Thần.

Với đòn công kích như vậy, Thâm Uyên Ma Thần chỉ lạnh lùng nhìn, thậm chí nó còn không thèm trốn mà chỉ mở cái miệng khổng lồ ra và phun ra 4 cái xúc tu màu đen quấn lấy 4 Hỗn Độn Phù Châu và kéo vào trong miệng.

Khi những chiếc răng nanh sắc nhọn kia khép vào, chỉ nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ và 4 Hỗn Độn Phù Châu đã bị cắn tan thành từng mảnh.

Bốn luồng năng lượng mạnh mẽ phun ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến nó, thậm chí chúng còn bị nuốt chửng và chuyển hóa thành nguồn cung cấp năng lượng cho nó.

“Bing, phục chế thể của Thâm Uyên Ma Thần đã hấp thu 4 Hỗn Độn Phù Châu của vị diện chi thai, được bổ sung một nguồn năng lượng siêu cường và thời gian sử dụng tăng lên 1000 giờ.”

Đúng lúc này, thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Lăng.

Thời gian tăng lên bất ngờ kiến cho Lâm Lăng vô cùng ngạc nhiên. Không thể tin được sau khi phục chế thể hấp thu được năng lượng của Hỗn Độn Phù Châu lại có thể giúp tăng thời gian sử dụng.

1000 giờ tương đương với hơn 1 tháng. Thời gian sử dụng lâu như thế thừa sức tiêu diệt thế lực Thần tộc!

“Cái gì?”

Khi nhìn thấy 4 Hỗn Độn Phù Châu bị Thâm Uyên Ma Thần khổng lồ nuốt mất, nhất thời Ngụy Thần Cự Ma sợ tới ngây người.

Có điều, cái chết của hắn ta cũng tới ngay tức khắc vì thân thể của hắn ta đã bị hút vào lòng bàn tay của Thâm Uyên Ma Thần.

“A a a!”

Sau đó, trong tiếng la hét kinh hoàng, Ngụy Thần Cự Ma đã bị xé xác thành từng mảnh còn linh hồn bị Thâm Uyên Ma Thần bắt lấy.

1000 giờ là quá đủ để đối phó với đội quân Ngụy Thần này.

“Giết sạch kẻ địch!”

Dưới sự điều khiển của Lâm Lăng, Thâm Uyên Ma Thần bùng nổ sức mạnh tàn khốc. Sau khi nhảy vào vòng chiến với khí thế hung hãn, một bữa tiệc tàn sát điên cuồng bắt đầu.

Các đệ tử của Cửu Huyền Tông và nhóm võ giả của tộc Thiên Ma đều kinh hãi lùi về một khoảng xa và tạo thành một vòng vây khổng lồ để tránh các Ngụy Thần chạy thoát.

Trận chiến giết chóc đơn độc này đến tận hoàng hôn mới kết thúc.

Tất cả Ngụy Thần của tháp Thông Thiên đều bị tiêu diệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play