*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Người lập trình đã đặt mật khẩu bí mật cho nên ta không thể lấy thông tin được.”

Tuy nhiên câu trả lời của hệ thống giống như tạt một gáo nước lạnh dập tắt sự tò mò bùng lên trong lòng Lâm Lăng.

Bên trong trận pháp ánh sáng.

Khi trông thấy Lâm Lăng mở mắt luân hồi và đứng yên tại chỗ, đoàn người Hậu Thiên Thành đã nhận ra sự khác thường.

“Lâm Lăng, ngươi đang làm gì vậy?”

Ánh mắt Trần Tấn hơi tối lại, hắn ta lập tức hỏi.

“Bạch Vũ ca ca, huynh làm sao vậy?”

u Dương Cung lo lắng hỏi.

“Ta không sao.”

Lâm Lăng nhanh chóng tỉnh táo lại, trong lúc nói chuyện hắn cũng đồng thời hủy bỏ mắt luân hồi.

Chợt hắn nhìn sang chỗ u Dương Cung, lúc này hắn không dám lộ ra vẻ thương hại nào nữa. Nếu không lỡ như vô tình khiến cho ý thức luân hồi của Phương Bạch Vũ thức tỉnh và không có sự hỗ trợ của hệ thống thì hắn chắc chắn không thể chống cự được. Vì thế tránh được thì tránh.

“Xin lỗi, Phương Bạch Vũ đã là quá khứ rồi, hiện tại ta tên là Lâm Lăng.”

Lâm Lăng nói thẳng: “Ở thời điểm vạn năm sau, ta có người thân, bạn tốt và cả vợ nữa. Bọn họ đều đang chờ ta trở về.”

“Vì thế ta không thể nào ở lại đây được, hy vọng ngươi có thể hiểu.”

Những lời này chẳng khác nào cái gai đâm vào tim của u Dương Cung khiến cho nàng ta đau tới mức không thở nổi.

“Huynh có…vợ rồi sao?”

Sắc mặt u Dương Cung trắng bệch, nàng ta nhìn Lâm Lăng với vẻ kinh ngạc.

“Ừm, nàng ấy tên là Đào Linh.”

Lâm Lăng gật đầu nói: “Cả đời này ta chỉ yêu mình nàng ấy.”

Nghe thế, đầu óc u Dương Cung trống rỗng, toàn thân nàng ta như bị rút đi toàn bộ sức lực.

“Sự thật chính là như vậy, ta thật lòng xin lỗi…”

Thấy vậy, Lâm Lăng nghiêm túc nói.

Tuy lời này tạo ra tổn thương rất lớn đối với u Dương Cung nhưng chỉ có như vậy mới khiến cho nàng ta chấp nhận sự thật.

Dù sao quả thật Phương Bạch Vũ cũng đã là quá khứ. Hắn sẽ không để Phương Bạch Vũ thay thế mình và hắn cũng không muốn thay thế đối phương. Vì bọn họ đang sống một cuộc sống của riêng mình nên không thể chúng bị trộn lẫn được. Đặc biệt là mối quan hệ này, nó sẽ chỉ càng rắc rối thêm mà thôi.

“Sư tổ, ngài định khi nào thì trở về?”

Nhận ra được tình cảnh của Lâm Lăng, Hậu Thiên Thành vội chuyển đề tài.

“Cách của ta rất đơn giản, ta định mượn năng lượng của vị diện chi thai để đi qua.”

Lâm Lăng nói xong rồi nhìn lướt qua Trần Tấn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play