“Có lẽ ta có một cách.”

Lâm Lăng muốn xác nhận chắc chắn nên hắn đưa ra đề nghị: “Tuy nhiên ta cần phải tận mắt chứng kiến, bằng không ta không bảo đảm được.”

Nghe vậy, hai mắt u Dương Lâm sáng ngời.

“Được rồi, để ta lấy ra cho ngươi xem một chút.”

Tuy còn chút do dự nhưng nàng ta vẫn lấy ra.

Ánh sáng chợt lóe, một hòn đá tròn đột nhiên xuất hiện. Bề mặt hòn đá được bao phủ bởi các loại hoa văn hỏa hệ. Hiển nhiên đây chính là quả trứng đá mà u Dương Lâm nói.

“Quả nhiên là nó!”

Khoảnh khắc khi nhìn thấy quả trứng đá đó, con ngươi trong mắt Lâm Lăng co rút lại, hắn lập tức nhận ra ngay. Quả trứng này chắc chắn là quả trứng Hỏa Phượng hoàng hắn thu được trong di tích Viêm Phượng cung ở chiến trường viễn cổ!

“U!”

Dường như nhận ra được bản thân mình trong quá khứ, Hỏa Phượng trong không gian hệ thống nhịn không phát ra tiếng kêu trầm thấp.

“Ta rất tò mò về quả trứng này.”

Lạc Hằng nhìn về phía quả trứng với vẻ tò mò. Chợt hắn ta vươn bàn tay to lớn dữ tợn của mình ra và ấn mạnh vào quả trứng.

“Đừng…”

u Dương Lâm vô cùng lo lắng, nàng ta vội ôm lấy trứng đá.

“Quả trứng đá này đã tồn tại từ lâu, nếu như bị phá vỡ thì không hay lắm.”

Nàng ta lắc đầu xin lỗi và lịch sự từ chối: “Vì vậy tốt hơn hết là chỉ nhìn bằng mắt thôi.”

Nghe vậy, Lạc Hằng ngạc nhiên. Sau đó, hắn ta cũng mỉm cười gật đầu, không để ý tới nữa.

“Đúng rồi, không phải Lâm huynh có…”

Ngay sau đó, dường như Lạc Hằng nghĩ tới con Hỏa Phượng hoàng kia của Lâm Lăng.

“Lâm Thiên là một thuần thú sư nên chắc hẳn hắn sẽ có cách.”

Tuy nhiên Lạc Hằng chưa kịp nói hết thì Trần Tấn đã lên tiếng ngắt lời và chuyển chủ đề một cách uyển chuyển. Vì hiện tại mọi người đều là đồng minh nên hắn ta cảm thấy mình cần phải giữ bí mật về quân bài chưa lật của Lâm Lăng.

Lạc Hằng cũng không phải kẻ ngốc nên khi nghe thấy Trần Tấn cố ý ngắt lời thì hắn ta cũng hiểu được tại sao, vì thế hắn ta thức thời ngậm chặt miệng lại.

“Hửm? Ngươi còn là một thuần thú sư nữa sao?”

u Dương Lâm nhìn về phía Lâm Lăng với vẻ ngạc nhiên.

Nàng ta không ngờ võ giả nhân loại này lại đa tài đa nghệ đến thế. Không chỉ nấu ăn giỏi mà còn biết cả cách thuần hóa động vật.

Nàng ta không nhịn được hỏi: “Vậy hiện tại có thể thuần phục yêu thú cấp mấy?”

Lâm Lăng cười nói: “Chỉ là sở thích mà thôi, những yêu thú bình thường thì không có vấn đề gì.”

Đối với đề tài này, Lâm Lăng không muốn nói gì thêm.

Hắn nhìn quả trứng đá một lúc rồi nói.

“Nhìn hoa văn trên quả trứng này, nếu như ta đoán không sai thì quả trứng này rất có khả năng là Hỏa Phượng hoàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play