Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai rạng rỡ chiếu xuống mặt đất. Cuối cùng những tiếng gầm rú bên ngoài thành đã lắng xuống. Hiển nhiên đoàn quân thi quái đáng sợ vào ban đêm đã rút lui.

Sau khi cảnh giác quan sát xung quanh, các thí sinh mới dám bước ra và lần lượt rời khỏi cổng thành. Sau khi xác định không còn thi quái nữa, lúc này bọn họ mới dám phi về phía chân trời.

Bởi vì không có bản đồ để tham chiếu nên suốt quá trình tìm kiếm khu vực trung tâm xếp hạng chiến trường chỉ có thể dựa vào cảm giác. Hơn nữa, trong quá trình tìm kiếm cần phải tìm nơi trú ẩn trước khi trời tối.

Nếu không tình cảnh như đêm qua sẽ lại diễn ra!

Bầu trời bên ngoài thành.

Ba người Lâm Lăng, Trần Tấn và Lạc Hằng đứng giữa không trung. Bọn họ nhìn xung quanh mảnh đất rộng lớn vô tận này, trong lòng cũng không biết phải làm sao.

Nếu như cứ đi tìm kiếm một cách mù quáng thì rất lãng phí sức lực và cuối cùng sẽ bị mất cảm giác phương hướng. Trừ khi may mắn lắm mới lựa chọn đúng đường để đến khu vực trung tâm. Có điều đối với kiểu dựa vào vận may này kể từ khi Lâm Lăng trở thành võ tu tới nay, hắn rất tự tin vào phán đoán của mình.

“Các ngươi còn bao nhiêu ngọc giản phù văn trống lấy ra đây hết đi.”

Trong khi nói chuyện, Lâm Lăng lấy ra tất cả ngọc giản phù văn ở trong nhẫn không gian ra.

Trong lòng Trấn Tấn và Lạc Hằng cũng nghi ngờ nhưng vẫn lấy ra những ngọc giản phù văn còn sót lại.

Tất cả cộng lại có khoảng hơn trăm cái.

“Hẳn là đủ dùng.”

Lâm Lăng gật đầu, nói thầm.

“Ngươi muốn làm gì?”

Trần Tấn nhìn Lâm Lăng với vẻ kỳ quái, hắn ta không nhịn được hỏi. Lạc Hằng ở bên cạnh cũng nhìn Lâm Lăng với vẻ tò mò, hắn ta không biết Lâm Lăng định làm gì.

“Xác định vị trí.”

Lâm Lăng cười nhạt: “Mỗi khu vực chúng ta đi qua, đặt một ngọc giản phù văn, như vậy chúng ta có thể đánh dấu tạo thành một bản đồ.”

“Ít nhất thì ngày tiếp theo chúng ta sẽ không bị mất cảm giác về phương hướng như hiện tại nữa.”

Nghe vậy, hai mắt Trần Tấn và Lạc Hằng sáng ngời, bọn họ coi như đã hiểu được ý tưởng của Lâm Lăng.

Chủ ý này quá tuyệt!

Ngay lập tức, Lâm Lăng kết ấn đưa tất cả ngọc giản phù văn tạo thành một loại đánh dấu thống nhất.

“Các ngươi nhỏ tinh huyết của mình vào là xong.”

Sau khi thao tác xong, Lâm Lăng lấy ra ba cái ngọc giản và giữ lại một cái còn hai cái đưa cho Trần Tấn và Lạc Hằng.

Cả ba bọn họ đều đưa tinh huyết của mình dung nhập vào ngọc giản phù văn, bọn họ cảm thấy dường như ý niệm của bản thân đã liên kết với tất cả ngọc giản phù văn.

Suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe, hắn đưa linh thức vào trong ngọc giản và trong đầu hắn dần hiện ra một không gian màu đen.

Trong đó, hắn có thể thấy rõ ba dấu chấm màu đỏ nhấp nháy cùng với một loạt các dấu chấm màu trắng nhấp nháy nằm cạnh nhau. Ba dấu chấm màu đỏ đó chính là bọn họ còn các dấu màu trắng chính là những ngọc giản công pháp khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play