*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Trên đường phố bị tàn phá chất đầy thi thể, có ba người nhuốm máu ngạo nghễ đứng đó.

Một cơn gió thổi qua, nhất thời thổi lên cuồn cuộn mùi máu tanh nồng nặc.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lâm Lăng, Trần Tấn, Lạc Hằng ba người bọn họ cứ vậy nhìn nhau ăn ý cười.

Trải qua một trận đánh vừa rồi đối phương cũng đã hiểu năng lực chiến đấu của nhau.

Đối với lần hợp tác tiếp sau đó, trong lòng bọn họ không nghi ngờ gì là càng thêm sung sức

Màn đêm buông xuống, thi thể nằm rải rác trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ khắp các con đường trong thành. Nhìn xung quanh chỉ thấy một mớ hỗn độn, đâu đâu cũng là đống đổ nát.

“Không tồi, rất có phong thái của Viêm Ma vương năm đó.”

Lâm Lăng nhìn sang Lạc Hằng.

Giọng điệu nghe có vẻ như đang khen ngợi vãn bối. Dù sao thì ở thời này, có lẽ cũng chỉ có Lâm Lăng mới là người thật sự từng chứng kiến hình ảnh chiến đấu của Viêm Ma vương cho nên cách nói này cũng khá hợp tình hợp lý.

“Ngài ấy chính là mục tiêu mà ta theo đuổi cả đời.”

Nhắc tới Viêm Ma vương, trong đôi mắt kiên định của Lạc Hằng lộ ra vẻ tôn kính.

“Nếu như không có gì xảy ra thì ta tin rằng ngươi có thể làm được.”

Lâm Lăng gật đầu, những lời này của hắn không phải là nịnh hót.

Với thiên phú và sức chiến đấu mạnh mẽ của Lạc Hằng, rất có thể sau này hắn ta sẽ đạt đến đỉnh cao giống như Viêm Ma vương! Trong lòng hắn thật ra cũng mong Viêm Ma tộc có thể đứng lên một lần nữa. Dù sao khi đó, chỉ có bọn họ là người duy nhất dám chống lại Thần tộc của tháp Thông Thiên dẫn đến kết cục thê lương như hiện tại.

“Cảm ơn.”

Đối mặt với lời khen ngợi của Lâm Lăng, lần đầu Lạc Hằng nở nụ cười một cách thật lòng.

“Khoảng ba canh giờ nữa mới tới bình minh.”

Trần Tấn ngồi ở một bên cất thanh kiếm đen đi và cười nói: “Chúng ta nên đi tìm một nơi sạch sẽ để tiếp tục bữa ăn thôi.”

“Chí ít cũng phải ăn cho no cái bụng, lỡ như sau này không còn cơ hội nữa thì sao.”

Nói đến câu sau, trong đôi mắt lạnh lùng của hắn ta thoáng hiện một tia nghiêm trọng. Dù sao những nguy hiểm mà bọn họ phải đối mặt tiếp theo đây không hề đơn giản như Thiên Tử bàng chủng tộc ở bên ngoài! Thứ mà bọn họ sắp phải đối mặt chính là tháp Thông Thiên! Nếu như gặp phải chuyện gì thì sẽ rất khó xoay chuyển tình hình.

“Ta cũng nghĩ vậy, đi thôi.”

Lạc Hằng cười một tiếng, dẫn đầu đi trước.

Sau khi trải qua trận chiến kinh hoàng đêm nay, dĩ nhiên trong lòng hắn ta đã chấp nhận hai người bạn nhân loại này.

Trần Tấn cũng xoay người đi theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play