Phía Đông điện, hoàng cung kim sa huy hoàng.

Lúc này, một gian thư phòng trong điện, hai nam tử đang ngồi trên bàn chơi cờ.

Hai người này một già một trẻ.

Người trẻ khí chất nho nhã, ngũ quan đặc biệt, có phần giống với hai người Viêm Phong Tuấn và Viêm Thần.

Nhưng sắc mặt cùng dáng người lại rõ ràng lộ ra vài phần gầy yếu.

Người này chính là Tam hoàng tử, Viêm Hoằng Nghị.

Lão giả còn lại, đầu bạc, có một đôi mắt sáng ngời lại có thần.

Ông ta tên Dương Triết, từng là thái phó phụ tá Thái Tử, chức quan không thấp.

Nhưng mấy năm trước, sau khi Thái Tử qua đời, ông ta liền chuyển hướng về phía Tam hoàng tử bên này luôn.

Cuộc sống mỗi ngày của ông giống như đang về hưu vậy, bồi Tam hoàng tử chơi cờ uống trà, về đối ngoại đã không còn tham dự vào sự tình triều quyền nữa.

“Ha ha, Tam hoàng tử điện hạ, nước cờ này của ngài lại đi sai rồi, có tâm sự gì sao?”
Dương Triết cười nhạt một tiếng.

Khi nói chuyện, quân cờ trong tay ông cũng dừng lại ở trên bàn cờ.

Lần này, ông biến một mảng khu vực góc trên bên phải của Viêm Hoằng Nghị trực tiếp phong tỏa toàn bộ thành cờ chết, tổn thất thảm trọng.

Viêm Hoằng Nghị nhìn ván cờ, mỉm cười lắc đầu, nói: “Ba năm, cờ thuật của thầy vẫn cao thâm khó đoán như cũ, ta chơi cờ với người vẫn chưa bao giờ thắng qua lần nào.


“Cho nên, cho dù bước cờ của ta không có đặt sai nước, thì thắng thua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.


Vừa nói, nét mặt Viêm Hoằng Nghị thong dong thu hồi lại tất cả những quân cờ bị gϊếŧ ở góc bàn cờ bên phải.

“Ồ? Vậy sao?”
Dương Triết lại là nghẹn ngào cười, ý vị thâm trường nói: “Trận cờ như chiến trường, cho dù biết rõ không địch được lại, những cũng không thể thua cốt khí cùng ý chí chiến đấu được.


Nghe thấy vậy, biểu cảm của Viêm Hoằng Nghị rất là thụ giáo gật gật đầu, “Thầy nói rất đúng.


Đối với trí tuệ cùng lịch duyệt * (sự từng trải) của Dương Triết, hắn cảm thấy tán đồng sâu sắc.

“Hiện giờ triều dã rung chuyển, Tam điện hạ nếu muốn tự bảo vệ mình, cần phải giữ vững hiện trạng, tĩnh xem biến này.


Dương Triết buông quân cờ trong tay xuống, đột nhiên chuyển đề tài.

Nghe được những lời này, sắc mặt Viêm Hoằng Nghị hơi chột dạ, chợt than nhẹ một tiếng, nói:
“Hôm nay ta đi gặp phụ vương, thân thể người, giống như lại suy nhược không ít……”
Ánh mắt Dương Triết hơi trầm xuống, không có nói gì thêm.

Bởi vì ông ta biết nội tâm của Viêm Hoằng Nghị đang lo lắng điều gì.

Hiện giờ Viêm Vương bởi vì duyên cớ cơ thể từ từ suy nhược, ở trong triều chỉ sợ đã không còn nhiều quyền lực chấn nhϊếp nữa.

Đến lúc đó ngôi vị hoàng đế thay đổi, thì phải xem bản lĩnh của các vị hoàng tử ra sao.

Đại hoàng tử Viêm Bằng, từ trước đến nay dã tâm vô cùng lớn, cộng thêm việc là huynh trưởng của tất cả các hoàng tử, chưa chắc hắn cam nguyện cúi đầu xưng nô tài với hoàng đệ của mình.

Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn lại còn giống như Đại hoàng tử, đều là huynh đệ máu mủ ruột già cùng một sinh mẫu, quan hệ của bọn họ vô cùng thân thiết.

Cho nên, Viêm Phong Tuấn vẫn luôn được coi là thiên lôi của Viêm Bằng, sai đâu đánh đó, ở trong việc tranh đoạt vương vị, không ngoa khi coi hắn là một đại trợ lực của Đại hoàng tử.

Còn về Tứ hoàng tử Viêm Thần, ở trong võ tu có thiên tư thông minh, được sự coi trọng của Viêm Vương, hơn nữa lòng dạ con người sâu đậm, thủ đoạn lại cao minh.

Mới mấy năm ngắn ngủi, đã thành lập một nhóm thuộc phe phái tranh đoạt vương vị thuộc về hắn.

Giống như là phủ tướng quân của Tần thị, như vậy đã đủ để hắn có được tự tin chống lại hai người Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử rồi.

Nhưng là một trong số hoàng tử đứng thứ ba là Viêm Hoằng Nghị đây.

Bất luận là vũ lực cá nhân hay lực khống chế dưới quyền cũng đều có sự chênh lệch không nhỏ so với ba vị hoàng tử kia.

Nếu như một khi khởi xướng tranh chấp, cục diện mà hắn có thể thắng cực kỳ xa vời.

Có điều cái loại chuyện tranh đoạt vương vị này, các đời lịch đại cho tới nay đều có rất nhiều vết xe đổ.

Ở bên trong vương quyền chí cao vô thượng này sau lưng thường thường đi theo với sự chết chóc và máu đổ.

Lúc ấy, cái gì gọi là huyết mạch tình thân, hoặc là tình bằng hữu, tất thảy đều thành một đều nực cười.

Viêm Hoằng Nghị am hiểu sâu sắc đạo lý trong đó, cho nên tới nay, hắn đều tận lực không trêu chọc sinh sự.

Mặc dù hắn không kém gì Tứ hoàng tử Viêm Thần về võ đạo thiên phú, nhưng lại cố ở phương diện võ tu vô cùng chậm chạp.

Thậm chí là, Viêm Hoằng Nghị thân thể yếu ớt cũng không rèn luyện thêm làm gì, luôn dùng một vẻ ngoài gầy yếu tham gia mọi việc.

Bởi vậy cho nên, lại khiến các vị hoàng tử khác đối với hắn khịt mũi coi thường, không cảm giác được sự uy hϊếp nào.

Nếu không, mạng hắn cũng giữ không nổi!
Cái dáng người đấy, giống như Thái Tử ba năm trước đây, đột nhiên vô tội chết bất đắc kỳ tử.

“Nghe nói tân sinh của học viện Thiên Diễn lần này, xuất hiện một thiên tài rất lợi hại.


Bất chợt, quân cờ trong tay Dương Triết, dừng lại trên bàn cờ, tiếp tục nói chuyện.

“Ồ? Thiên tài ư? Hắn là ai?”
Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị chớp động, tò mò dò hỏi.

“Hắn tên là Lâm Lăng.


Dương Triết cười nhạt nói.

“Lâm Lăng……”
Viêm Hoằng Nghị gật gật đầu, cười nói: “Tên này, rất có ngụ ý, chữ ‘Lăng’ là để chỉ sự quảng đại vô biên, chẳng trách hắn lại nổi danh như vậy.


Nghe vậy, trong mắt Dương Triết hiện lên một tia sáng mịt mờ, lại thầm lặng mà lắc đầu.

Xem ra vị Tam hoàng tử ngày thường ở trong hoàng cung ru rú trong phòng, đối với tin tức ở ngoại giới có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.

Mà sự nổi bật của Lâm Lăng, vào mấy tháng trước trong buổi khảo hạch tuyển nhận tân sinh của học viện Thiên Diễn sớm đã truyền ra khắp nơi rồi.

Thẳng đến hai ngày trước hắn được đứng nhất trên bảng xếp hạng của huyễn sát đài, sự nổi trội càng bùng nổ hoàn toàn hơn, dường như toàn bộ từng con ngõ lớn nhỏ của thành phố Đế Đô cũng đều biết.

Vậy mà, Viêm Hoằng Nghị lại tới bây giờ cũng không biết gì.

“Xem ra Đại hoàng tử điện hạ đoán không sai, cái vị Tam hoàng tử này, quả thật là phế vật, đối với sự tranh đoạt vương vị cũng không có tâm nung nấu gì.


Sâu trong nội tâm Dương Triết, vẫn luôn có những cách nghĩ quỷ quyệt, giờ khắc này liền buông xuống được một cách thoải mái.

Hiển nhiên, ba năm này hắn sở dĩ lựa chọn tới đông điện này, ngoài mặt vờ làm phụ tá, nhưng thực ra dụng tâm rất kín đáo.

Thân phận thực sự của Dương Triết là người hai mặt được Đại hoàng tử Viêm Bằng phái tới giám sát Viêm Hoằng Nghị.

Mà trải qua khoảng thời gian quan sát dài như vậy cho tới nay, cùng với sự rình rập, ông ta phát hiện ra sinh hoạt bình thường của Viêm Hoằng Nghị, quả thực vô cùng đơn điệu nhàm chán, hơn nữa cũng không có chí lớn.

Đối với điều này, Dương Triết đã có thể chắc chắn, Viêm Hoằng Nghị ở trong vòng xoáy tranh đoạt vương vị hoàn toàn không có bất kì hi vọng phần thắng nào.

“Tam điện hạ, lão phu nhớ tới còn có việc phải làm, đành cáo từ trước.


Nghĩ vậy, Dương Triết đột nhiên đứng dậy, cười ha hả nói.

Ánh mắt hắn tuy vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nội tâm bên trong kia lại sớm đã gấp gáp không chờ nổi mà muốn rời khỏi cái sinh hoạt hằng ngày tẻ nhạt này.

“Sư phụ đi thong thả.


Viêm Hoằng Nghị cũng đứng lên, vẻ mặt mỉm cười, không hề có dáng vẻ của hoàng tử.

Nhưng mà, vào giây phút sau khi thân hình già nua kia bước ra khỏi cửa nụ cười trên mặt Viêm Hoằng Nghị chậm rãi thu liễm lại.

Mà đồng thời vào lúc nụ cười thu lại, quân cờ màu đen trong tay hắn rơi trên bàn cờ.

Theo quân cờ rơi đó, lại thấy thế cờ vốn định là thua, lại đột ngột xoay chuyển càn khôn.

Hắc sắc vây cờ trắng phía kia của Dương Triết tạo thành một vòng tử cờ, nắm chắc cục diện thắng cuộc.

“Ha ha, cờ trận như chiến trận, ta ẩn nhẫn nhiều năm nay, đã đến lúc thay đổi thế cục rồi.


Trên khuôn mặt thanh tú của Viêm Hoằng Nghị, nổi lên một nụ cười một lần nữa.

Có điều trong nụ cười của hắn lúc này, lại không hề che giấu, mà rõ ràng mang theo một tia hàn ý lạnh băng……
Đêm đó, sau khi màn đêm buông xuống,
Phủ đệ Vương Thái Úy ở thành tây Đế Đô, đèn đuốc sáng trưng.

Đường phố hai bên phủ môn, đỗ rất nhiều xe ngựa xa hoa.

Những ấn ký gia tộc trên đó đều là những quý tộc hiển hách trong thành.

Lúc này, một bóng hình người trẻ tuổi xuất hiện trước cửa.

“Xin hỏi ngài là?”
Người hầu tiếp khách của vương phủ nhìn người thanh niên kia mặc trang phục học học viện Thiên Diễn , cùng với anh vũ ở trên vai, như thể đoán ra được điều gì, vội vàng đi đến đón tiếp.

“Lâm Lăng.


Không hề nghi ngờ, người này đúng là Lâm Lăng đến dự tiệc, hắn nhàn nhạt nói.

Xác định được thân phận của người mới đến, sắc mặt của tên người hầu vương phủ, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cung kính nói.

“Xin mời vào trong.


Lâm Lăng cũng không lập tức nhập phủ, âm thầm thao khống thị giác của Tứ Bảo, quét mắt về những chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ở bên cạnh.

Lần nhìn quét này, hắn phát hiện, trong đó có một chiếc xe ngựa nạm vàng, ấn ký gia tộc đánh dấu là của gia tộc Mã thị.

Rõ ràng là con mồi ‘Mã Thước Lương’ đêm nay của hắn cũng tới rồi.

“Cũng không biết trong phủ này có cao thủ nào, cứ do thám trước rồi hành động sau.


Trong lòng Lâm Lăng như đang suy tính gì đó, sau mới bước vào đại môn vương phủ.

Thông thường mà nói ở phương diện giao tiếp thông thường, bất luận là loại yến hội nào đều sẽ lễ thượng vãng lai *(tặng quà qua lại bày tỏ ý lịch sự).

Người hầu phụ trách đón tiếp dẫn đường cho khách kia, có một động tác quen thuộc, phải đưa quà lại cho Lâm Lăng.

Nhưng hắn lại phát hiện sau tay người đó trống trơn, cũng không có ý tứ lấy quà từ nhẫn trữ ra đề lễ cho hắn.

Lâm Lăng đối với điều này không hề quan tâm, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, đi theo người hầu đó sẽ đến Tân đường.

Lần dự tiệc này hắn tới là để gϊếŧ người, cho dù là nghi lễ thường tình gì đối với hắn mà nói, căn bản là không quan trọng, hắn cũng không hề có hứng thú.

Vừa vào phòng khách, bên tai lập tức truyền đến một tràng âm thanh ồn ào
Lại nhìn thấy trong thính đường sáng ngời rộng rãi này vô cùng náo nhiệt, nhiều người thoải mái nhún nhảy.

Không khó nhìn ra được, người có thể được Đại hoàng tử mời đến đều là những nhân vật nổi tiếng đến từ khắp nơi trên xã hội, hoặc không cũng là những nhân vật nổi tiếng bên trong thành Đế Đô.

Bọn họ mặc lễ phục hoa lệ, bưng chén rượu vui sướng trò chuyện đủ các loại đề tài, từng nhất cử nhất động đều thể hiện lễ nghi quý tộc.

“Học viện Thiên Diễn , Lâm Lăng đại nhân đến!”
Nhìn Lâm Lăng tiến vào, tên ti nghi nhận được truyền thông báo vào trong, như thể có an bài từ trước mà hô một tiếng.

Trong thoáng chốc, Lâm Lăng vốn là đến đây mong muốn là hành sự cẩn trọng không ai biết, bây giờ nghiễm nhiên trở thành tiểu điểm chú ý của mọi người.

Nội phủ điện, mấy trăm ánh mắt, tất cả đều nhìn về phía cửa sổ, dừng lại ở trên người Lâm Lăng.

Đối mặt với nhiều ánh mắt cao quý của Đế Đô nhìn chăm chú như vậy, vẻ mặt Lâm Lăng lãnh đạm chậm rãi đi vào đại sảnh.

Đêm nay hắn mặc y phục của học viện Thiên Diễn , tuy nói so với những người quý tộc ở giữa sảnh mặc hoa lệ phục sức tương đối bình thường hơn nhiều.

Nhưng mà, chiến pháp song tu của Lâm Lăng trong khoảng thời gian này, cho dù là tinh khí thần đều vô cùng dư thừa.

Cho nên cho dù hắn ăn mặc bình thường, nhưng giờ phút này ở bên trong đám người đó, trên người mơ hồ phát ra khí thế sắc nhọn, lại còn phá lệ lóa mắt.

“Thì ra hắn chính là Lâm Lăng, thoạt nhìn quả nhiên khí vũ hiên ngang nha.


“Thiên phú tu luyện chung cực, đứng đầu bảng xếp hạng đài Huyễn Sát, chậc, chậc, chậc, thật khó lường đó.


“Nghe nói hai mắt hắn tàn khuyết, nhưng sao lại thấy ngoài đồng tử có hơi khác so với người khác ra thì cũng không có bất thường nào hết vậy?”
“Điều này thì ngươi không rõ rồi, kẻ mù Kiếm Thánh của học viện Thiên Diễn , thử hỏi xem hắn có lợi hại hay không chứ?”
Sự có mặt của Lâm Lăng ngay tức khắc trở thành để tài của mọi người, tất cả đều xoay quanh hắn, nghiên nhiên trở thành vai chính của buổi yến hội lần này.

“Lâm Lăng huynh đệ, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.


Lúc này, Viêm Phong Tuấn đi ra từ trong đám người, xem như tới.


Lúc này, Viêm Phong Tuấn ở trong đám người đi ra, biểu cảm nóng rực đi về phía Lâm Lăng.

Nghe thấy lời nói ‘Lâm Lăng huynh đệ’, trong lòng Lâm Lăng không khỏi có một loại cảm giác kì quái.

Muốn lôi kéo quan hệ cũng đừng có nhanh chóng nóng vội như vậy chứ?
Cho dù là Tần Vũ và Lôi Mông đã quen biết lâu như vậy, vào những lúc bình thường cũng không có hô thẳng ‘huynh đệ’ một cách sến sẩm như vậy.

Bên cạnh Viêm Phong Tuấn, Lâm Lăng phát hiện có một nam tử dáng người cường tráng.

Khuôn mặt cương nghị, ngũ quân quy có vài phần giống với Viêm Phong Tuấn nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn nhiều, tuổi ước chừng khoảng độ 30.

Lâm Lăng âm thầm suy đoán, người này hẳn là Đại hoàng tử Viêm Bằng.

Mà đồng thời lúc Lâm Lăng vận dùng thị giác của Tứ Bảo, âm thầm quan sát đối phương.

Thì ánh mắt sắc bén giống như chim ưng của Viêm Bằng kia cũng đang đánh giá Lâm Lăng.

Trẻ tuổi, trầm ổn, lạnh lùng.

Thực không tồi, người nhị đệ lần này nhìn trúng, quả thực là một nhân tài.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Lăng, trong lòng Viêm Bằng đối với người này bình phẩm sự ấn tượng.

Còn về hai mắt tàn khuyết của Lâm Lăng, hắn ta lại hoàn toàn không để ý chút nào.

Một người có thiên phú võ đạo thật tốt, ngày sau nếu đã cứng cáp rồi, nếu muốn quan sát cỏ lay gió thôi xung quanh, đương nhiên có rất nhiều cách có thể làm được.

Đúng như vậy, Kiếm Thánh người mù của học viện Thiên Diễn cũng giống như vậy.

“Lâm Lăng, vị đang đứng bên cạnh ta đây là đại hoàng huynh của ta, Viêm Bằng.


Viêm Phong Tuấn cười giới thiệu nói.

“Thật vui khi được Đại hoàng tử mời đến yến tiệc.


Lâm Lăng không kiêu ngạo không nịnh nọt, mỉm cười khách sáo nói.

Mà đồng thời trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Tứ Bảo cũng mịt mờ nhìn khắp xung quanh, quan sát con mồi Mã Thước Lương ở trong đám người.

Thực mau, đã tìm ra con mỗi,

Về chức quan còn là Hộ Bộ thị lang.

Mọi người đều biết, Hộ Bộ là cơ quan chưởng quản hộ tịch tài chính kinh tế, du thủy cực đa* (Ý chỉ dầu nổi trên mặt nước, quan lại vơ vét vàng bạc của cải như vớt dầu trên nước).

Nhìn tên đó đầu phì heo não, mặc vàng cầm bạc, khẳng định là ngày thường vớt dầu không ít.

Đối với điều này, Lâm Lăng vô cùng thích con mồi có tiền, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể thuận tiện kiếm một số vàng bạc.

Có điều, Mã Thước Lương dường như cũng là kẻ sợ chết.

Thấy bên cạnh hắn, mang theo một hộ vệ tùy tùng, nhìn hơi thở này, hẳn là chiến sĩ tiêu chuẩn cấp 7.

“Lâm Lăng, biểu hiện gần đây của ngươi về mọi phương diện ở học viện Thiên Diễn, ta đều đã nghe qua rồi, hôm nay được gặp quả nhiên không giống người thường.


Sau khi Đại hoàng tử Viêm Bằng đánh giá Lâm Lăng một hồi, mới cười trầm nói.

Giọng nói của hắn hồn hậu có lực, hơn nữa ánh mắt chứa mười phần sát khí, vừa nhìn qua là biết là người được mài giũa trên chiến trường.

Loại người cầm quyền này, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn hung tàn.

“Đa tạ Đại hoàng tử đã khen.


Khóe miệng Lâm Lăng vẫn mang theo một tia mỉm cười như cũ, trong lòng lại đang suy nghĩ vụ ám sát tiếp theo đây, nên tiến hành ẩn mật như thế nào.

Ít nhất, tuyệt không thể khiến mình lộ ra nửa điểm hoài nghi nào.

“Mười năm trước, ta cũng tu tập ở học viện Thiên Diễn , vậy nên quan hệ của ta với ngươi cũng coi là học trưởng học đệ.


Viên Bằng hiển nhiên là rất vừa ý với Lâm Lăng, mở miệng đặt vấn đề đều mang theo một loại kịch bản lấy lòng nồng đậm.

“Ta rất tò mò ngươi ở bên trong ảo cảnh của đài Huyễn Sát, diệt kẻ địch ở ảo cảnh thứ 7 như thế nào mà được xếp hạng ở vị trí đầu bảng.


“Nơi này quá ầm ĩ, không tiện nói, ngươi theo ta đến thư phòng giảng giải một phen đi.


Trên mặt Viêm Bằng rất là cao hứng.

Từ bên ngoài nhìn vào, hắn giống như là vô tri không biết gì, muốn cùng Lâm Lăng tham thảo về trận chiến có liên quan với đài Huyễn Sát.

Nhưng ở đây toàn là những tay giàu đời am hiểu sâu sắc về quan trường, người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu rằng, Đại hoàng tử đang tính đổi một nơi khác nói chuyện, định lôi kéo Lâm Lăng làm việc cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play