Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Khi tiểu hoa dại nói chuyện, trước nay đều không dùng câu dài.

Cho nên hắn đáng yêu, làm người ta muốn...

Muốn hôn hôn cái miệng nhỏ của hắn.

Vì sao vừa đổi qua người khác, nói chuyện lại dùng câu dài như vậy?

Phồn Tinh lười phân tích xem toàn bộ nội dung Kỳ Chương nói là gì, nhưng riêng câu cuối cùng, cô nghe hiểu được.

Hắn muốn, khiến cô chết!

Mười phần thuần thục kéo ra quyển sổ đen, lần nữa tô đậm tên Kỳ Chương thêm một tầng.

Kỳ Chương sinh hoạt trên thương trường như cá gặp nước, đối xử với mọi người đều rất giữ lễ, không hề ác ngôn ác ngữ, nộ khí bức người như thời điểm đối xử với Hứa Phồn Tinh.

Nói cho cùng, là vì biết mình được cô yêu thích, nên mới cậy thế áp bức.

Hắn biết Hứa Phồn Tinh rễ tình đâm sâu với hắn, lại kiêu ngạo cho rằng một nữ nhân đê tiện như cô không xứng với hắn, cho nên liên tục nhiều lần giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô.


Nhìn thấy bộ dáng ảm đạm đáng thương của cô, Kỳ Chương liền sẽ ẩn ẩn cảm thấy khoái ý, càng thêm ác liệt muốn làm cô khổ sở.

Không phải luôn miệng nói thích hắn sao?

Vậy đến để hắn trút giận, thì có vấn đề gì?

Mạch não Kỳ Chương phức tạp như vậy, bạn nói đại lão làm thế nào lĩnh hội được? May mà Phồn Tinh không biết hắn đang nghĩ gì, bằng không, chỉ có thể lần thứ hai mờ mịt ngơ ngác.

Chẳng qua lần này, đã làm Kỳ Chương thất vọng rồi.

Hắn không nhìn thấy bộ dáng Phồn Tinh ảm đạm đáng thương hay cúi đầu rơi lệ như mọi khi, nói rõ hơn là, cô không hề có nửa điểm thương tâm.

Kỳ Chương không hiểu sao lại cảm thấy, phản ứng này của cô làm đáy lòng hắn không dễ chịu.

Nhưng đột nhiên có một người đi đến bắt chuyện cùng Kỳ Chương, nên hắn nhất thời không kịp nghĩ kỹ cảm giác vừa rồi của mình với Phồn Tinh là gì.


Đại lão dịch đến trong góc, sờ soạng một khối dưa lưới.

Chuyên chú ăn dưa một trăm năm.

Trong lúc vô ý nhìn đến tiểu hoa dại ngồi trên xe lăn, đại lão liền cảm thấy dưa lưới cũng không còn ngọt nữa.

Toàn đầu óc đều là, tiểu hoa dại vừa ngoan, vừa mềm, lại vừa ngọt.

Tiểu hoa dại đang từ biệt khách nhân, khẽ mỉm cười nói gì đó.

Cố Tích Thời phát hiện có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng đã sớm biết rõ là ai.

Vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn lén Phồn Tinh.

Chỉ là hiện giờ có mấy vị khách quan trọng rời đi, nên hắn mới dừng lại nói vài câu với họ.

Tầm mắt nhìn hắn truyền đến từ phương hướng Phồn Tinh đang đứng, vì vậy hắn liền đoán được, người đang nhìn chằm chằm hắn là cô.

Vành tai không khỏi thoáng đỏ lên, nói chuyện cũng biến thành hơi mất tự nhiên.


Kỳ Chương cũng là một tên đàn ông quá không biết điều, vào lúc Phồn Tinh đang dốc lòng thưởng thức tiểu hoa dại Cố Tích Thời, hắn lại một hai phải nhảy vào mỉa mai.

"Ồ, đang nhìn ai?" Kỳ Chương theo ánh mắt cô hướng qua: "Thế nào, còn muốn leo lên Cố Tích Thời sao?"

Kỳ Chương quả thật không nhịn được cười lạnh: "Cô cũng không nhìn xem bản thân mình là cái thứ gì, lại muốn lả lơi ong bướm, treo cao quá phận, cố tình coi trọng Cố Tích Thời? Cho dù Cố Tích Thời chỉ là một ma ốm, thì cô cũng không xứng trèo lên."

Hắn đương nhiên biết, một nam nhân như Cố Tích Thời, có bao nhiêu lực hấp dẫn với nữ nhân.

Cố Tích Thời lớn hơn Kỳ Chương mấy tuổi, và cũng là một trong những người mà Kỳ Chương chân chính bội phục.

Hắn không xem trọng Cố Hàn, nhưng đối với Cố Tích Thời, là thật sự tâm phục khẩu phục!
Cho dù xét về tâm cơ mưu lược hay tính tình nhân phẩm của nam nhân này, Kỳ Chương đều tự nhận mình không bằng được. Nếu đổi lại hắn ở trong tình cảnh của Cố Tích Thời, hắn sẽ không thể lấy ôn nhu đối đãi mọi người xung quanh như vậy.

Hứa Phồn Tinh muốn nhúng chàm Cố Tích Thời.

Cô ta xứng sao?

Kỳ Chương ngạo mạn đả kích lòng tự trọng của Phồn Tinh, nhưng hắn lại hồn nhiên không biết, mình là đang nhảy nhót trước lưỡi đao của đại thần.

"Tối nay cô tự mình trở về, chấn chỉnh lại đầu óc đi." Kỳ Chương nói.

Trong cốt truyện gốc, cũng phát sinh chuyện tương tự thế này.

Kỳ Chương nghĩ biện pháp ngược Hứa Phồn Tinh.

Cho dù là do người khác chủ động tiếp cận Hứa Phồn Tinh trước, thì tâm hắn vẫn cảm thấy không vui, vì thế luôn mồm nói cô lẳng lơ cố tình câu dẫn đàn ông, nếu cô có bản lĩnh, thì làm cho mấy tên đàn ông đó đưa cô về nhà đi.
Hắn một mặt khinh thường Hứa Phồn Tinh, một mặt lại không thể tự chủ ăn giấm vì cô.

Mà Hứa Phồn Tinh kia cũng là một bánh bao khổ, thật sự vừa đi vừa khóc, nửa đêm bước trên con đường không bóng người, một mình đi bộ về biệt thự. Sau khi về thì bệnh nặng một hồi, Kỳ Chương lại bắt đầu mơ hồ đau lòng cô.

Trong hoàn cảnh thường xuyên ngược và bị ngược như vậy, mới sinh ra cảm tình.

Sưu Thần Hào nỗ lực nhìn lại cốt truyện.

Làm một con hào độc thân, nó nên học cách hiểu thấu tình cảm nhân loại, sau đó bẻ ra, xoa nát, chờ sau khi mình hiểu được, lại giảng giải cho Phồn Tinh.

"... Ồ." Phồn Tinh nhìn bốn phía xung quanh một chút.

Đôi mắt to thủy nhuận, quay tròn chuyển động, muốn tìm...

Tìm bao tải.

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]



Sau khi Kỳ Chương bỏ lại Phồn Tinh, liền không chút lưu tình, trực tiếp sải bước rời đi.
Hoàn toàn không quan tâm một cô gái trẻ tuổi mỹ mạo xinh đẹp, nửa đêm một thân một mình đi về từ trang viên, có khả năng sẽ phát sinh sự tình không thể vãn hồi gì không?

Xe đặt ở bãi đỗ trang viên.

Kỳ Chương còn chưa kịp tới bãi đỗ xe, thì đã bị một người nào đó từ phía sau trùm khăn trải bàn lên đầu, ấn trên mặt đất, đập xuống chính là một trận bạo quyền.

Kỳ Chương cũng biết chút công phu, nhưng sức lực người đè phía trên hắn cực kỳ lớn, hắn căn bản không phản kháng nổi, thậm chí giãy giụa cũng không thoát được!

"... Ai? Mày có biết tao là ai không... Đừng để tao bắt được mày... Ưm ưʍ..."

Phồn Tinh dùng nắm tay nhỏ đấm khăn trải bàn chui tọt vào miệng Kỳ Chương, hắn vốn còn định phóng vài câu tàn nhẫn, nhưng toàn bộ lời nói đều bị kẹt trong cổ họng, hoàn toàn không thốt ra được.
Kỳ Chương cảm thấy người này xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

Hơn nữa, một quyền lại một quyền, đều là trực tiếp nện trên mặt hắn.

Đánh nhiều nhất, chính là vả miệng hắn.

Đánh tới cuối cùng, hắn đến sức lực giãy giụa cũng không còn.

Kỳ Chương thậm chí còn có cảm giác, hàm răng hắn bắt đầu lung lay.

Sau khi làm xong chuyện xấu, Phồn Tinh quay đầu liền chạy.

Nhìn dáng vẻ đánh người thô bạo, lại thêm trình độ trốn chạy quen thuộc, đi cùng nụ cười tiểu ma quỷ, liền biết...

Khẳng định không phải lần đầu tiên cô làm loại chuyện thiếu đạo đức này!

Thật chán ghét.

Mắng cô thì thôi đi. Dù sao cô cũng phản ứng không kịp.

Còn muốn cô chết, này cũng có thể tạm gác lại.

Nhưng ngăn trở cô nhìn tiểu hoa dại, thật chán ghét!

Phồn Tinh một khi mang thù, thì chính là rành mạch rõ ràng nhớ kỹ từng chuyện.


"Thiếu gia, Kỳ Chương bị người ta đánh, hiện tại đang yêu cầu tra camera, nhìn xem kẻ đánh hắn là ai."

Cố Tích Thời hơi hơi rũ mắt.

Hắn đương nhiên biết là ai.

Trong trang viên Cố gia, khắp nơi đều lắp cameras, hắn vẫn luôn ở đây quan sát dõi theo Phồn Tinh.

Xem cô ấn Kỳ Chương trên mặt đất mà đánh, trước đó còn trùm khăn trải bàn lên đầu người ta, tuy biết rõ hành vi này không quá quang minh chính đại, mình cũng không nên vui sướng khi người gặp họa, nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Cô giống như tiểu lão hổ, nhảy dựng lên liền ấn người ta xuống.

Rõ ràng nhìn kiều kiều nhược nhược, nhưng sức bật lại lớn như vậy?

Càng sâu đến, trong lòng hắn còn nổi lên một tia ngọt ngào...

Thời điểm cô đánh người khác, đều hạ tử thủ.

Nhưng đối với hắn, thái độ cô lại rất tốt, không có ý muốn đánh hắn.
Cố Tích Thời cũng không nghĩ, đại lão vô duyên vô cớ đánh hắn làm gì?

"Nói với hắn, camera trong trang viên mấy ngày nay đang tu sửa, không tra được." Cố Tích Thời mặt không đổi sắc phân phó.

Kỳ Chương không tra được camera, tức giận đến trên mặt biến đổi đủ mọi màu sắc, mang gương mặt đầy vết thương lái xe trở về.

Vì vậy cũng vứt luôn Phồn Tinh ra sau đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play