Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Sở dĩ lựa chọn biện pháp ngăn cản tang thi triều trên đường, là bởi vì thật vất vả mới xây xong căn cứ Thánh Thạch.

Nếu bị tang thi vây thành, chắc chắn căn cứ sẽ biến thành một mảnh hỗn độn.

Cho dù đánh đuổi được tang thi đi, thì sau đó lại phải tiếp tục trùng tu.

Ngăn cản ở trên đường, là tiện nhất.

Nơi ngăn cản tang thi triều, cách căn cứ khoảng một trăm dặm.

Vài ngày sau.

Đám người Tần Liệt xuất hiện trong rừng cây cách căn cứ trăm dặm, dị năng giả hệ thổ phụ trách bố trí chướng ngại trên đường lớn, còn dị năng giả hệ kim phụ trách gia cố.

Nhìn thấy Thấp Lè Tè nằm bò trên lưng Tần Liệt, khóe mắt Tạ Đình Châu vẫn luôn run rẩy.

Mẹ nó, mấy ngày trước hắn đã chịu đả kích, nhưng vẫn chưa đủ tàn khốc.

Hôm nay mới là đả kích chân chính tàn khốc!


"Anh cõng Thấp Lè Tè có mệt không? Hay là để tôi giúp anh cõng trong chốc lát." Tạ Đình Châu cảm thấy tình cảm của mình còn có thể cứu vớt một chút.

Kết quả Phồn Tinh chém đinh chặt sắt cự tuyệt, hơn nữa cô còn cự tuyệt không chỉ một lần.

"... Không, không cần, không cần anh!"

Tạ Đình Châu: ". . ."

Tốt, tình cảm hắn đã hoàn toàn không còn khả năng cứu vớt!

Mẹ nó, quả nhiên giác quan thứ sáu của nam nhân là linh nghiệm nhất.

Lúc trước, thời điểm Tần Liệt còn chưa phục hồi hình dạng con người, hắn đã sớm cảm thấy nguy cơ. Quả nhiên, đến cuối cùng kẻ đào góc tường của hắn, chính là Tần Liệt!

Hừ!

Nhưng mà nhìn một bộ tư thế cha già chiếu cố con gái kia, liền biết lão nam nhân này hoàn toàn không hiểu như thế nào là yêu đương!

Ha hả, thật làm hắn thấy vui sướng khi người gặp họa, thể xác và tinh thần đều thật thoải mái!


Một người ngây thơ mờ mịt, một người không có kinh nghiệm, lão tử xem đến khi nào các ngươi mới có thể tu thành chính quả!?



Tang thi triều còn cách rất xa, nhưng mặt đất đã sớm truyền đến chấn động.

"Các cậu cố duy trì chướng ngại vật trên đường, đừng để tang thi triều đi qua, cho tôi thời gian nửa giờ." Tần Liệt đem Phồn Tinh thả xuống.

Đã đến thời điểm mở trận địa sẵn sàng đón địch!

Từ trước đến nay, hắn chỉ săn gϊếŧ tang thi hệ tinh thần cấp bảy trở xuống, tinh thần lực của chúng đều giống nhau.

Hắn thật muốn nhìn, tang thi hệ tinh thần có thể tạo ra tang thi triều, là có bao nhiêu lợi hại!

Chờ đến khi giao thủ, Tần Liệt mới phát hiện, người đứng điều khiển phía sau, là một thiếu niên mặc thân trang phục vận động màu đen.

"Tôi đã sớm cảm thấy, hẳn là có tồn tại một đồng loại lợi hại như tôi. Hôm nay, rốt cuộc cũng gặp được anh." Thiếu niên sắc mặt tái nhợt đến kỳ lạ, cả người mang theo một cỗ tử khí.


Tần Liệt chỉ nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ tôi nên cảm thấy đây là vinh hạnh của tôi?"

"Cấp bậc anh chắc là không thấp nhỉ? Thật muốn lập tức moi não anh ra, xem tinh hạch trong đầu anh, chắc chắn là vừa lớn vừa xinh đẹp!" Thiếu niên có chút bệnh kiều, tự mình lẩm bẩm.

Tần Liệt nhanh chóng tiến lên công kích.

Hắn ghét nhất chính là loại trước khi giao thủ còn lắm lời vô nghĩa!

Nếu còn không động thủ, hắn cảm thấy con tang thi hệ tinh thần này sẽ cứ tiếp tục nói.

Muốn moi đồ vật trong đầu hắn, xem tinh hạch của hắn, chỉ nói thì có lợi ích gì?

Có bản lĩnh liền tới thử xem!

Đương nhiên, hắn cũng muốn đào tinh hạch trong đầu đối phương.

Nếu có thể hấp thu, khả năng khống chế tang thi của hắn sẽ càng cường đại.

Hiện tại hắn cũng có thể khống chế tang thi, nhưng phạm vi khống chế không lớn như thiếu niên này.
Dị năng hệ tinh thần của Tần Liệt hơi yếu so với thiếu niên.

Cho nên nhất thời vô ý, ngực bị moi ra một lỗ lớn.

"Ha hả, tôi nói anh đúng là không biết tự lượng sức. Tôi mới là tang thi mạnh nhất thế giới này, tôi sẽ là chúa tể của vạn vật..."

Thiếu niên vừa dứt lời, miệng vết thương trên ngực Tần Liệt liền lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang khép lại.

Gần như chỉ là trong thời gian vài giây, lỗ trống bằng nắm tay kia, đã hoàn toàn biến mất.

"Ngoài trừ dị năng hệ tinh thần, anh còn có dị năng chữa lành!" Thiếu niên bỗng nhiên ngẩn ra: "Chuyện này không có khả năng, trước nay tôi chưa từng nhìn thấy tang thi dị năng song hệ!"

Tang thi không có năng lực chữa lành, một khi bị thương, thì miệng vết thương kia liền vĩnh viễn như vậy.

Chỉ càng thêm thối rữa, sẽ không khép lại.
Bản thân hắn cũng thế!

Tên nam nhân này, vậy mà có thể tự lành!?

Thiếu niên phẫn nộ rít gào, làm cho những tang thi bị hắn dùng tinh thần lực khống chế cũng xao động theo.

Tần Liệt thừa dịp tinh thần hắn không ổn định, trực tiếp dùng tay đánh nát hắn đầu, đem tinh hạch trong đầu hắn moi ra.

Đáy lòng còn có chút tò mò.

Nếu tang thi quá nhỏ tuổi, cũng sẽ mắc bệnh trẻ trâu sao?

Sao hắn cứ cảm thấy, tên tang thi thiếu niên này mắc chứng ảo giác mình là lợi hại độc nhất vô nhị?

Những tang thi khác sau khi thoát khỏi sự khống chế của tinh thần lực, tức khắc biến thành năm bè bảy mảng, bắt đầu lang thang du tẩu không mục tiêu.

"Rút, đi về trước."

Sau khi ra lệnh một tiếng, người của căn cứ Thánh Thạch nhanh chóng rời đi.



[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi rửa sạch tinh hạch đào được từ trong đầu thiếu niên, Tần Liệt cũng rất mong chờ.

Dị năng hệ tinh thần của hắn vẫn luôn ở bình cảnh, rất khó để tiến thêm một bước đột phá.

Hấp thu viên tinh hạch này, hẳn là có thể trợ giúp hắn gia tăng thực lực!

Mà sự thật cũng đích xác như thế.

Sau khi hấp thu tinh hạch, Tần Liệt còn cố ý ra khỏi căn cứ thí nghiệm.

Thậm chí không cần hắn phóng xuất tinh thần lực, chỉ cần hắn xuất hiện giữa những tang thi bình thường, cũng đã đủ tạo thành uy áp rất lớn, làm cho chúng nó theo bản năng không dám động đậy.

Những tang thi cấp cao có linh trí, còn cẩn thận đem tinh hạch thu thập được đặt trên mặt đất cống nạp cho hắn, sau đó vội vàng bỏ chạy.

Tần Liệt cảm thấy rất thần kỳ.

Quy luật chọn lọc tự nhiên, khôn sống mống chết.
Hắn vốn cho rằng, kết quả cuối cùng của việc tang thi hoành hành, hẳn là toàn bộ nhân loại bị diệt vong, đến cuối cùng, các quốc gia đều là tòa thành chết.

Nhưng hiện tại xem ra, tang thi tựa hồ đã tiến hóa thành giống loài mới, sớm muộn thì tang thi có linh trí cũng sẽ thành lập căn cứ thuộc về chúng nó.

Đến lúc đó, hẳn là sẽ có một trận chiến sống còn giữa nhân loại và tang thi.

Mà sự thật cũng đích xác như thế...

Mạt thế bốn năm.

Nghe nói Tây Bắc xây lên một tòa thành tang thi nhỏ, không khác biệt căn cứ nhân loại lắm, có không ít tang thi cao cấp ở bên trong bày mưu tính kế. Tuy rằng mạch não còn rất đơn giản, nhưng cũng đủ khiến nhân loại khủng hoảng.

Tại mạt thế bốn năm này, căn cứ Thánh Thạch lại tựa như thế ngoại đào nguyên.

Chuyện duy nhất làm Tần Liệt cảm thấy dở khóc dở cười chính là, luôn có ba con tang thi cấp cao lặng lẽ lẻn vào căn cứ Thánh Thạch, xúi giục hắn...
"Vương! Ngài là tang thi lợi hại nhất, hãy dẫn dắt chúng ta chiếm lĩnh thế giới nhân loại!"

"Vương, đến lúc đó chúng ta có thể có vô số thịt ăn."

"Vương, nếu ngài muốn lưu trữ căn cứ Thánh Thạch, chúng ta có thể làm bằng hữu tốt với những người ở căn cứ Thánh Thạch. Ngài dẫn dắt chúng ta đánh các căn cứ khác là được!"

Những tang thi cấp cao này tuy đã tiến hóa sinh ra thần trí, nhưng nếu muốn tìm kẻ thực sự thông minh, vậy thì không có.

Tần Liệt thậm chí còn từ trên người chúng nó, thấy được bóng dáng của Thấp Lè Tè, đều mẹ nó đầu óc không sử dụng được.

Tần Liệt không định liên quan đến căn cứ tang thi Tây Bắc.

Chuyện đấu tranh giữa tang thi và các căn cứ nhân loại khác, hắn cũng không định liên quan.

Căn cứ Thánh Thạch vẫn luôn không ngừng mở rộng, sẽ là nơi ở cho những người sống sót. Nếu người ở căn cứ khác di chuyển đến căn cứ Thánh Thạch, thì Thánh Thạch cũng sẽ thu lưu.
Nhưng về phần cuộc chiến giữa tang thi và những căn cứ khác, hắn không định xen vào.

Hắn không phải người cầm quyền những nơi kia, cho dù hắn muốn vì bọn họ làm một chút gì đó, đối phương cũng sẽ không cảm kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play