Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Có phải là... vì anh không?" Giọng nói Tạ Trản đều đang phát run.

Nếu lúc trước hắn còn chưa dám kết luận, sau chuyện kinh hoàng này, hắn đã hoàn toàn có thể chắc chắn.

Ngọc tiểu thư biến thành như vậy, đều là vì hắn!

"Không đáng." Tạ Trản khóc, nước mắt rơi trên tay Phồn Tinh, có chút đau.

"... Đáng giá."

Cô như bây giờ, chắc chắn là tiểu quái vật. Trước kia khi cô bẻ gãy cánh tay đào địa đạo, người khác đều cho là như vậy.

Trước kia, người khác đều sợ cô.

Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa không sợ cô, đã là đáng giá.

Phồn Tinh cúi đầu muốn nhìn tay mình một chút, phát hiện không nhìn thấy.

Cô mù, Phồn Tinh có chút mất mát, về sau không xem được bé rối Teletubbies.

"Em có đau không nha?" Ngọc tiểu thư của hắn, chắc chắn là rất đau.

Đau đến giọng nói đều run lên, giống như con mèo nhỏ chỉ có thể thoi thóp thở: "Đau... Nhưng em có thể nhịn nha."


Phồn Tinh tạo nghiệt, thực sự quá nhiều, cũng quá lớn.

Trong đầu cô không có khái niệm thiện ác, không có việc gì nên làm, việc vì không nên làm, chỉ có thần chắn sát thần! Phật chắn sát Phật đến cố chấp!

Đại đạo pháp tắc đều có quy luật vận chuyển, người ta không phải đại gian đại ác, cô lại tạo nghiệt đồ gia tăng gϊếŧ chóc, tất cả nhân quả đương nhiên chỉ có thể do một mình cô gánh vác!



Tạ Như Nhân nằm viện, cặp chân kia hoàn toàn bị phế đi.

Đừng nói dập nát gãy xương, bà ta đến xương cốt cũng không còn.

Hơn nữa cũng không biết vì sao, dùng nhiều thuốc như vậy, nhưng miệng vết thương vẫn nhiễm trùng.

Bất luận là trị liệu thế nào, cũng không có tác dụng. Mới đầu chỉ là miệng vết thương nhiễm trùng, sau đó là toàn thân nhiễm trùng, tất cả sưng vù lên, bắt đầu thối rữa. Cuối cùng, cơ quan nội tạng suy kiệt.


Tạ Trản đến nhìn bà ta một lần, đầu óc bà ta vẫn rất tỉnh táo, dù đau cũng tỉnh táo.

Cách cửa kính liếc mắt một cái, sau đó đi đưa cho bệnh viện một số tiền, để bọn họ ngàn vạn lần đừng từ bỏ trị liệu cho Tạ Như Nhân...

Ngàn vạn lần, đừng chết!

Bởi vì việc của Tạ Như Nhân, cảnh sát còn tới tìm Phồn Tinh và Tạ Trản hỗ trợ điều tra.

Quanh thân Tạ Trản đều là hơi thở tối tăm: "Cảnh sát tiên sinh, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cũng không thể vì bà ta xui xẻo, liền đổ lên người Ngọc tiểu thư, ông nói có phải không?"

Cảnh sát điều tra không có kết quả.

Thở dài, cũng không nghĩ tới trên đời này lại có người tâm địa lạnh lùng như vậy. Vì một nữ nhân, đến mẹ ruột mình mà hắn cũng không màng.

Nhưng việc này xác thật rất kỳ quái, sao lại có thể trùng hợp như vậy?


Lại hoàn toàn không tìm thấy chứng cứ, bọn họ còn có thể thế nào? Chỉ có thể lấy lý do ngoài ý muốn tới kết án.



[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Vợ chồng Ngọc Trường Thịnh không nghĩ tới, chỉ một thời gian ngắn không gặp, Phồn Tinh lại biến thành như vậy!

Một chân đá vào trên đùi Tạ Trản, đầu gối Tạ Trản nện xuống sàn nhà, kêu lên một tiếng: "Thật xin lỗi." Thật xin lỗi, là hắn liên luỵ Ngọc tiểu thư! Thật xin lỗi, nếu không có hắn, cô đã có thể sống tốt!

"Cậu quả thật chính là sao chổi! Phồn Tinh nhà chúng tôi vẫn luôn khỏe mạnh, chỉ ở cùng cậu một thời gian, liền biến thành như vậy?"

Vốn là nghĩ, tạm thời để hai người ở bên nhau.

Chờ Phồn Tinh lớn thêm một chút, thì đem hai người tách ra.

Kết quả... Hiện tại là chuyện gì?!
Tạ Trản không thể nào cãi lại.

Bởi vì hắn thật sự là điềm xấu, là hắn hại cô.

Vợ chồng Ngọc Trường Thịnh đưa Phồn Tinh đến bệnh viện, những bệnh viện đứng đầu, đội ngũ chữa bệnh cũng đứng đầu, nhưng đều đưa ra cùng một kết luận...

"Bệnh này của Ngọc tiểu thư, không tìm thấy nguyên nhân."

Không tìm thấy nguyên nhân?

Sao có thể không tìm thấy nguyên nhân?

Cô đã bệnh thành như vậy!

Vợ chồng Ngọc Trường Thịnh không muốn tin tưởng, nhưng mà sự thật lại đặt ngay trước mắt, bọn họ không thể không tin.

Vì thế chỉ có thể đem người đón về nhà cẩn thận chăm sóc, về phần Tạ Trản kia...

Làm hắn cút đi xa! Cút càng xa càng tốt!

Vậy mà lúc hắn vừa nghe nói không cho phép hắn đến gần Phồn Tinh, liền hung ác giống như chó hoang, giãy giụa, rít gào, phải đem đến mấy người vệ sĩ, mới có thể ấn hắn xuống.
Nam nhân bị ấn trên mặt đất, gương mặt đều cọ xát trên lớp đất cát.

Thanh âm bi thương cầu xin: "Cầu xin ông, để cho tôi được ở bên cạnh Ngọc tiểu thư... Em ấy cần tôi! Ông có thể hỏi em ấy, em ấy cần tôi!"

"Cầu xin cậu đi đi, bất luận điều kiện gì, tôi đều đáp ứng cậu!"

Vợ chồng Ngọc Trường Thịnh thật sự không muốn nhìn thấy hắn, giận chó đánh mèo cũng được, không nói lý cũng được, bọn họ đều khó có thể tâm bình khí hòa để Tạ Trản gần Phồn Tinh lần nữa.

Nói hắn không phải tai tinh, bọn họ đều không tin!

Chỉ bởi vì ở bên cạnh hắn, con gái họ mới có thể xảy ra chuyện, trước kia tốt đẹp biết bao!

Mỗi ngày Tạ Trản đều quỳ gối trước cổng Ngọc gia, như là không biết đau đớn, liều mạng dập đầu cầu xin.

Hắn có loại trực giác rất xấu, Ngọc tiểu thư của hắn thân thể kém như vậy, nếu hắn không thể canh giữ ở bên người cô, có khả năng hắn sẽ không còn được gặp lại cô nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play