Cá rất lớn.
Một người một con, hai người đều ăn thật sự no.
Đặc biệt là Phồn Tinh, phá lệ mĩ mãng mà ôm cái bụng tròn vo của chính mình xoa xoa, thích ý híp híp mắt, oa oa nằm trong lòng ngực Tần Ngạn.
Tần Ngạn buồn cười nhẹ nhàng vỗ nàng xoa xoa bụng nhỏ của nàng, Phồn Tinh thật sự quá dễ thỏa mãn a, chỉ cần ăn nhiều thêm hai miếng thịt là được.
Chờ sau khi Phồn Tinh ngủ, Tần Ngạn mới sờ sờ mặt chính mình, tê, thật sự đau quá!
Tần Ngạn mang gương mặt đầy vết thương trở về, Lý Tú Lệ thình lình nhìn đến khiếp sợ la to.
"Tên nhãi con nhà ngươi muốn chết đúng không, có phải có ý định muốn hù chết lão nương a!" Lý Tú Lệ nhảy chân chửi bậy, đầu ngón tay thô lỗ chọc chọc trên trán Tần Ngạn.
Đầy mặt đều toàn máu me nhìn qua đều khiến người ta cảm thấy đen đủi!
Tần Ngạn nắm chặt hai bàn tay nhỏ đang rũ bên người, không rên một tiếng, cúi thấp đầu xuống, tùy ý để Lý Tú Lệ mắng hắn.
Nhưng hắn có thể nhẫn, Phồn Tinh vô pháp nhẫn nhịn a!
Đại lão có những quy tắc nhất quán chuẩn tắc, chính mình ai mắng, đều có thể. Tiểu Hoa Hoa ai mắng, đều không được.
Ở trong tiềm thức của nàng, có được một đóa Tiểu Hoa Hoa thuộc về Tiểu Tinh Tinh, quả thực không dễ dàng. Cho nên cần thiết phải che chở thật tốt thật tốt, không cho bất kì ai khi dễ hắn. Bằng không, vạn nhất Tiểu Hoa Hoa không muốn lại thuộc về nàng, làm sao bây giờ?
Nga, đến nỗi ngươi hỏi vì sao nàng có thể hung hăng khi dễ Tiểu Hoa Hoa...
Bởi vì nàng khi dễ xong, có thể đem người ta dỗ dỗ trở về ngoan ngoãn nha! Haha!!!
Thân thân hôn hôn, ôm một cái, hống một hống, nàng vui vẻ, Tiểu Hoa Hoa cũng vui vẻ, hì hì hì.
Sưu Thần Hào:... Thiếu đạo đức ba ba nhà ngươi! Ngươi sao không nói ngươi kỳ thật bản chất tham hoa háo sắc, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nhân gia chứ?
Phồn Tinh sinh khí khi Lý Tú Lệ khi dễ Tần Ngạn, thật sự là nhảy dựng lên đẩy... đầu gối Lý Tú Lệ một chút.
Không có biện pháp, người quá lùn, hơn nữa còn nhỏ đã bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài như thế, thấp lè tè. Cho dù có nhảy dựng lên, cũng chỉ mới đến đầu gối người ta mà thôi.
Nhưng cũng may sức lực còn tính rất lớn, giống như pháo hoa, hung hăng đẩy một phen Lý Tú Lệ.
Lý Tú Lệ đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị đẩy đến lùi lại hai bước, đụng phải góc bàn sau lưng.
Sau khi bị đẩy còn ăn đau như vậy một phen, tức khắc cả người liền muốn bùng nổ.
Thật ra cũng không phải bởi vì chút đau đớn này, chủ yếu chỉ cảm thấy quyền uy của chính mình bị khiêu chiến!
Nàng quả thực ngay cả tâm đánh chết Phồn Tinh đều có.
"Ngươi cái đồ lẳng lơ này! Muốn chết sao! Bồi tiền hóa! Tuổi còn nhỏ như vậy, cư nhiên dám có gan đánh lão nương! Lão nương hôm nay nếu không cho ngươi giáo huấn, ngươi về sau có phải muốn leo tới nóc nhà lật ngói lên không hả?"
Lý Tú Lệ thập phần đơn giản thô bạo một tay đem Phồn Tinh kéo lại đây, Phồn Tinh muốn giãy giụa.
Nhưng không làm sao thoát ra được, hiện tại rốt cuộc cũng chỉ mới là một nhãi con không đến ba tuổi nhãi con, vô luận nàng giãy giụa như thế nào, cũng chưa có biện pháp tránh thoát Lý Tú Lệ.
Tần Ngạn muốn đem người cướp về, lại bị Lý Tú Lệ đẩy ngã trên mặt đất.
Lý Tú Lệ đem Phồn Tinh ấn trên đùi chính mình, hướng tới nàng trên mông nhỏ của nàng ngoan độc đánh xuống.
Bạch bạch rung động, thực hiển nhiên mỗi cái đánh vô cùng tàn nhẫn, đặc biệt với loại phụ nữ quen làm việc nhà nông như Lý Tú Lệ, lực đạo trên tay so với nam nhân còn muốn lớn hơn rất nhiều.
Mấy bàn tay chụp trên người, Phồn Tinh đau đến phát ngốc.
Tức khắc ngao ngao khóc lớn, nước mắt ngăn không được trút ra bên ngoài.
"Bồi tiền hóa đáng chết! Lão nương đem ngươi sinh ra, ngươi thế nhưng còn đẩy ta! Lúc trước thời điểm sinh hạ ngươi, như thế nào liền không đem ngươi ấn trong bồn nướƈ ŧıểυ dìm chết ngươi!"
"Oa oa... Oa oa..." Phồn Tinh khóc đến rối tinh rối mù, chỉ có thể theo bản năng kêu kêu Tần Ngạn.
Tần Ngạn tuổi còn nhỏ sức lực còn không lớn, vì thế dưới tình thế cấp bách, ôm lấy eo Lý Tú Lệ, cắn một ngụm lên đó. Gắt gao cắn không buông, sợ Lý Tú Lệ sẽ tiếp tục đánh Phồn Tinh.
Thịt mềm bên hông nha, ngày thường cũng là địa phương dễ dàng đau nhất.
Một ngụm trực tiếp cắn xuống như vậy, Lý Tú Lệ lúc ấy liền kêu thảm thiết một tiếng, đem Phồn Tinh ném xuống đất.
Tần Ngạn cũng nhanh nhẹn nhả ra, đem Phồn Tinh từ trên mặt đất nâng dậy tới, bảo hộ phía sau lưng chính mình.
Lý Tú Lệ xốc lên áo bông, nghiêng đầu nhìn thoáng qua trên eo, dấu răng sậm màu đến cơ hồ đều sắp thấy máu chảy ra!
"Ngươi tên bạch nhãn lang, dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, cư nhiên thật đúng là bị ngươi cắn ngược lại một cái!"
Lý Tú Lệ che lại eo, trừng mắt nhìn Tần Ngạn, trong ánh mắt đều ở bốc lửa.
"Con không phải..." Tần Ngạn sợ tới mức run run thân mình, "Con chỉ muốn cho người không cần tiếp tục đánh em ấy, em còn nhỏ, cũng sợ đau..."
"Ngươi chờ! Ngươi xem ta có đánh chết tên bạch nhãn lang như ngươi không, ngươi chờ đó cho ta!" Lý Tú Lệ nơi nào chịu nghe Tần Ngạn giải thích, cơ hồ đã tức đến nói năng có chút lộn xộn.
Thập phần táo bạo nhìn quanh nhà, muốn tìm vũ khí hợp tay, sau đó đem Tần Ngạn đánh chết.
Bạch nhãn lang! Tiểu súc sinh!
Lý Tú Lệ nàng sống lâu như vậy, trước nay cũng chứ từng ở trên tay người khác ăn mệt!
Nếu ai dám ở trên đầu Thái Tuế của nàng động chạm, nàng có thể đem người đó cắn xuống một miếng thịt!
Kết quả hôm nay thế nhưng bị tiểu súc sinh này cắn một ngụm, Lý Tú Lệ nhặt lên thanh củi to như nắm tay trong đống củi bên cạnh, không nói hai lời liền hướng trên người Tần Ngạn quật xuống tới tắp.
Thanh củi thô như vậy, đem nó đi nhóm lửa có thể nấu cả buổi sáng.
Lý Tú Lệ đánh xuống, cũng mặc kệ có thể đánh tới đầu Tần Ngạn hay không, y như bão tố tới tắp, đánh đến nỗi Tần Ngạn còn nhỏ tuổi căn bản không có sức chống cự!
Không cẩn thận đánh tới trên người Phồn Tinh, mắt thấy gậy gộc muốn đánh tới người nàng, Tần Ngạn vội vàng đem Phồn Tinh ôm lấy.
Bảo hộ ở trong ngực, không cho nàng bị đánh.
Hắn thân nam nhi, ai đánh một chút cũng không có việc gì.
Tinh Tinh còn nhỏ, lực đạo lớn như vậy, sẽ đem nàng đánh hư mất!
Phồn Tinh cứ như vậy nằm trong lòng ngực hắn, đầu bị ấn trong lòng Tần Ngạn, cái gì đều nhìn không tới.
Chỉ nghe được cuối cùng "Răng rắc" một tiếng, hình như gậy gỗ bị chặt đứt.
Lý Tú Lệ nhìn trên đầu Tần Ngạn đổ máu nhớt nháp, có chút chột dạ nuốt nuốt nước miếng, sau đó đem gậy gộc ném sang bên cạnh, hư trương thanh thế nói, "Hôm nay liền cho các ngươi bài học như vậy, nếu có lần sau, lão nương đánh chết hai kẻ bạch nhãn lang các ngươi!"
Lý Tú Lệ hung thì hung, nhưng cũng không nghĩ tới thật đánh chết Tần Ngạn.
Nàng chính là tâm tình không thuận, đánh người mà thôi.
Có con cái nhà ai không bị đánh bao giờ?
Cũng nguyên nhân vì như thế, mặc dù toàn bộ Tần gia thôn đều biết Lý Tú Lệ đối xử với Tần Ngạn không tốt, cũng không ai nói cái gì.
Tiểu hài tử sao, không đánh không mắng không nên thân.
Đánh mấy cái thì có sao?
Dù sao tiểu hài tử chắc nịch thật sự, đánh hai ba cái cũng không hề hấn gì.
Chờ Lý Tú Lệ đi rồi, lúc sau, Tần Ngạn thật nhanh từ trên mặt đất bò dậy, cùng như không có việc gì xảy ra, "Tinh Tinh, đi lên, không có việc gì."
Hắn một tay che lại đầu, máu tươi từ giữa khẽ ngón tay chảy ra.
Đầu óc ầm ầm vang lên, trước mắt biến thành màu đen.
Phồn Tinh khụt khịt, vẫn luôn điểm mũi chân muốn xem xem vết thương trên đầu Tần Ngạn, "Máu..." Thật nhiều máu.
"Tinh Tinh, hư, đừng phiền anh, anh mang em đi rửa mặt, sau đó ngủ."
Tần Ngạn thân thể hơi khom, đầu hơi hơi rũ, như vậy cảm giác choáng váng sẽ giảm một chút.
Phồn Tinh ngăn không được mà khóc.
Ngoan ngoãn nắm tay Tần Ngạn, vừa đi vừa khóc, thường thường ngẩng đầu lên xem máu chảy ra trên đầu Tần Ngạn.
Nhãi con liền khóc cũng không dám lớn tiếng, bởi vì bộ dáng Tần Ngạn nhìn qua giống như thực không thoải mái, nàng không nghĩ lại làm hắn càng thêm không thoải mái.
Tần Ngạn chậm rì rì múc nước để Phồn Tinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó liền dùng nước trong bồn xoa xoa máu dính trên người, lại xoa xoa máu trên đầu.
1668 words.
Edit xong mà tức quá đi huhu