EDITOR: GOBLIN

Mùa thu năm Chinh Hoà thứ hai mươi lăm đã định là một thời kì rối loạn.
Giữa thu, Thái tử nhiễm bệnh qua đời, Khang Khải hoàng đế không chịu nổi đả kích nằm trên giường không dậy nổi, sức khoẻ cũng theo đó ngày một trôi tuột, cuối cùng không chống đỡ được đến mùa xuân năm sau, cuối thu liền băng hà.
Bấy giờ trong hoàng tộc, người có thể thừa kế ngôi báu chỉ còn lại hoàng trưởng tôn mới mọc ba chỏm tóc và Ngũ hoàng tử bị phế mấy năm trước.
Đại thần trong triều vì chọn người thừa kế chính thức mà đấu đá túi bụi.
Mẹ ruột Ngũ hoàng tử Thiệu Cảnh là vợ Khang Khải hoàng đế – Đức Thuận hoàng hậu, đại tiểu thư nhà Vinh Quốc Công nắm trong tay một nửa binh mã Đại Thiệu, nhưng do thân thể ốm yếu, sau khi sinh hạ Ngũ hoàng tử không bao lâu thì qua đời.
Còn Nhị hoàng tử sau khi Ngũ hoàng tử bị phế thì được sắc phong làm Thái tử, có điều Thái tử phi chỉ là đích nữ của một nhà Thượng Thư bình thường, mặc dù hoàng trưởng tôn còn bé thế nhưng thắng ở danh chính ngôn thuận.

Ở gia đình vua chúa mà nói, có bốn chữ danh chính ngôn thuận là đủ rồi.
Bỏ qua đoạn tranh đấu tinh phong huyết vũ vào giai đoạn đó, sau cùng Thiệu Cảnh dựa vào mẫu gia giành được phần lớn ủng hộ từ phía cựu thần, ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Thiệu Cảnh đăng cơ liền đổi niên hiệu thành Diên Xương với ngụ ý “đất nước mãi mãi hưng thịnh”.

Sau khi đổi người cầm quyền, nhìn bề ngoài triều đình có vẻ gió yên sóng lặng song thật chất nội bộ đã hỗn loạn không thôi.
Phe ủng hộ hoàng trưởng tử vẫn chưa chết tà tâm cố ý khiến Thiệu Cảnh khó xử, bên phía ủng hộ Thiệu Cảnh lại vì lợi ích cá nhân ngươi tranh ta đoạt, hai phe thay phiên dâng sớ hoạnh họe đối phương, Thiệu Cảnh là vua một nước không thể bàng quan đứng nhìn, mỗi một tấu chương như vậy đều phải vắt kiệt óc suy nghĩ mà phê.

Lúc ấy Thiệu Cảnh mới rõ, làm Hoàng thượng thật ra chẳng hề dễ dàng như hắn tưởng tượng.

Sở Tỷ nghe Thiệu Cảnh kể liền biết y đã phải chịu nhiều chua xót và bất đắc dĩ.
“Du Chi, bây giờ bên cạnh ta một người tin dùng cũng không có...” Nói rồi ngập ngừng một lúc lại nói tiếp, “Ngươi hãy ở lại, giúp ta một chút được không.”
“Được bệ hạ ưu ái, thần, đương nhiên dốc lòng dốc sức đến chết mới thôi.”
Hôm sau, Sở Tỷ tuân thủ lời hứa xuất hiện tại buổi lâm triều.

Quần thần trông thấy Sở Tỷ không khỏi nhớ tới vài ba tin đồn năm ấy, tuy rằng sự tình bị tiên hoàng che đậy rất kỹ, thế nhưng trên đời có bức tường mà không lọt gió?
Sở Tỷ cởi quan bào nhiều năm lại được Thiệu Cảnh triệu về kinh, trong ánh mắt nhóm đại thần nhìn Sở Tỷ luôn lộ ra chút đen tối cùng khinh thường.

Nhưng dù gì đó cũng là chuyện nhà của hoàng đế, đại thần như họ không nên khua môi múa mép, mọi người ngầm hiểu là được, khổ nỗi có vài người không đầu óc cứ thích đi trêu chọc Sở Tỷ.
“Ái chà xem ai tới kìa, đây chẳng phải Sở Thị lang ư! Ha ha, coi trí nhớ của ta này, người ta bây giờ là Thái phó mất rồi.

Thất lễ thất lễ quá! Ha ha ha!!” Người vừa phát ngôn tên Triệu Phái Nguyên, là tứ phẩm Phiêu Kị tướng quân nước Đại Thiệu, ỷ vào tổ tiên che chở mà có chút ngang ngược trong triều.
“Triệu tướng quân.” Vẻ mặt Sở Tỷ không có nửa điểm khó chịu, cung kính nói: “Khi ta rời kinh chỉ là một Thị lang nho nhỏ, hôm nay nhờ thánh ân được lên hàng nhất phẩm Thái phó, thật khó cho Triệu tướng quân còn nhớ kẻ hèn này.

Không giống như ngài, vẫn chẳng có gì thay đổi so với nhiều năm trước, thực sự là có phúc.”
Lời này chẳng thể nghi ngờ chính là đâm một nhát vào nỗi đau của gã.
Triệu Phái Nguyên leo lên tới chức Phiêu Kị tướng quân này chẳng qua toàn dựa vào tổ tiên phù hộ, cha truyền con nối mà thôi.

Sở Tỷ thì khác, trực tiếp thăng lên hàng nhất phẩm, mặc dù không có thực quyền nhưng cũng áp gã một đầu.
Triệu Phái Nguyên cứng họng, gã xưa nay quen thói phách lối, chúng quan viên cũng sống chết mặc bây chẳng ai buồn ra giải vây giúp gã, khiến bầu không khí phút chốc trở nên thật xấu hổ.
Sắc mặt Triệu Phái Nguyên càng ngày càng đỏ, tiếng xì xầm to nhỏ của đồng liêu làm gã thêm nóng mặt, trong cơn tức giận không kịp suy nghĩ buột miệng mắng: “Còn không phải là bán mông mới được như hiện tại!”
Lời vừa nói xong cả đại điện đều chấn động.
Có những lời chỉ có thể oán trong lòng nhưng tuyệt đối không được nói ra miệng.

Triệu Phái Nguyên đã phạm vào tối kỵ, có đại thần không chịu nỗi vội nói: “Triệu tướng quân ngươi nói cái gì vậy! Nhanh xin lỗi Thái phó đi!”
Triệu Phái Nguyên cũng tự biết mình dưới cơn kích động nói ra lời ngu ngốc, nhưng bảo gã mở miệng xin lỗi gã thật sự không thốt ra được, mạnh miệng cãi lý: “Ta nói có gì sai sao! Trong lòng mọi người đều biết chuyện...”
“Hoàng thượng giá đáo — —” Giữa lúc căng thẳng, thời gian lâm triều còn chưa tới đã nghe phía ngoài thông báo hoàng thượng đến.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế — —” Chúng thần vội vàng hành lễ.
Thiệu Cảnh không cho phép nhóm quan lại bình thân ngay, ngồi trên long ỷ bình thản nói: “Hôm nay tới sớm, đứng ở sau điện một lúc, không ngờ lại nghe được ít chuyện mới lạ...”
Mặt Triệu Phái Nguyên rịn đầy mồ hôi lạnh, không đợi Thiệu Cảnh nói xong đã bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nhận tội: “Là thần nói lời không thoả đáng, mong bệ hạ thứ tội.”
“Trái lại là kẻ dám làm dám chịu.” Thiệu Cảnh đổi tư thế, “Trước điện mất nghi, phỉ báng mệnh quan triều đình, đúng ra theo luật phải mang đi chém, nhưng nể tình tổ tiên Triệu gia có công hộ quốc, ngươi lại chủ động nhận tội...”
Triệu Phái Nguyên quỳ rạp trên đất, nghe Thiệu Cảnh nói mà mồ hôi lạnh cứ túa ra, từng cơ thịt trên người căng chặt, nhưng nghe đến đoạn sau liền cho rằng Thiệu Cảnh bỏ qua cho gã bèn thở phào nhẹ nhõm, nét mặt thoáng buông lỏng, ai ngờ câu tiếp theo Thiệu Cảnh lại nói: “Ngươi chỉ cần cởi quan bào cuốn gói về nhà là được!”
“Hoàng, hoàng thượng??!!!” Triệu Phái Nguyên giật mình ngẩng đầu không dám tin vào tai mình nữa, lắp bắp: “Việc này...!này...!!!”
“Thế nào?” Thiệu Cảnh ngồi trên long ỷ lạnh lùng nhìn xuống, “Trẫm trị tội ngươi, ngươi không phục sao?”

“Thần...!thần...” Triệu Phái Nguyên cứ thần mãi chẳng nói được tròn câu, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không ai đứng ra khuyên giải hộ gã cuối cùng bấm bụng nói: “Thần, tạ chủ long ân!”
Dứt lời, đứng phắt dậy xoay người rời khỏi đại điện.
Thiệu Cảnh nhíu mày nhưng không nói gì, thái giám bên cạnh Thiệu Cảnh lúc này mới cất chất giọng lanh lảnh, hô: “Thượng triều — — —”
Văn võ trong triều vẫn còn quỳ trên mặt đất lúc này bớt được một công đoạn, trực tiếp hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế — —”
“Chúng ái khanh bình thân.” Bấy giờ Thiệu Cảnh mới để nhóm quan viên đứng dậy.
Các đại thần quỳ lâu, người nào có chút lớn tuổi khi đứng dậy phải nhờ người bên cạnh dìu mình, Thiệu Cảnh nhìn đám người bên dưới loạng chà loạng choạng hồi lâu mới ổn định, nói: “Trẫm đăng cơ chưa được bao lâu, còn nhiều chuyện mong các lão thần nâng đỡ nhiều hơn.”
“Vi thần không dám — —” Toàn điện đồng thanh đáp.
Thiệu Cảnh thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn hoà nhã nói tiếp, “Chuyện vừa rồi, các vị thấy thế nào?”
“Thần cho rằng...” Đứng ra nói là Hữu Thừa tướng đã ngoài sáu mươi tuổi, đối thủ xưa nay của Vinh Quốc Công – Tần Trung Hải, “Hoàng thượng xử phạt như thế có chút nặng.”
“À? Vậy theo Hữu Thừa tướng, nên làm thế nào?” Thiệu Cảnh hỏi.
“Theo thần thấy, đánh y ba mươi đại bản, phạt ba tháng lương bổng là được.

Bệ hạ xử cắt chức có chút nặng.”
“Thần cho rằng xử thế vẫn chưa thỏa!” Phản đối là Hoàng Tử Khiêm – tiến sĩ năm Chinh Hòa thứ hai mươi mốt, vào triều chưa được bao lâu, không biết Sở Tỷ là ai nên hiển nhiên không có những thái độ tiêu cực kia, “Triệu Phái Nguyên nói năng lỗ mãng, vũ nhục Thái phó.

Thái phó là người phụ trách giáo dục hoàng tử, nếu như xử phạt quá nhẹ Thái phó còn có chỗ đứng nào nữa? Sau này làm sao khiến Thái tử tin phục?”
“Thần đồng ý —”
“Thần không đồng ý —”
Nhất thời cả đại điện vì chuyện này mà ầm ĩ nửa ngày, hoàng đế Thiệu Cảnh thì ngồi bên trên thờ ơ quan sát, khóe môi nhoẻn một nụ cười lạnh lẽo.
Sở Tỷ đứng giữa đám quần thần đang tranh cãi đến mặt mày đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh, một sự chua xót khó tả bỗng dâng trào trong lòng Sở Tỷ.

Tuy Thiệu Cảnh đã tọa ủng thiên hạ, thế nhưng thiên hạ ấy lại không nằm trong tay y.
Ánh mắt Thiệu Cảnh cũng hướng về phía Sở Tỷ, quân thần hai người tầm mắt giao nhau, bao cảm xúc bất đắt dĩ lẫn không cam lòng của Thiệu Cảnh đều in vào lòng Sở Tỷ.

Hai tay Sở Tỷ siết chặt thành quyền, thầm phát thệ nhất định sẽ giúp Thiệu Cảnh ngồi vững ngôi vị, không để bất kì kẻ nào bài bố nữa.
“Du Chi, chuyện lúc lâm triều ngươi thấy ổn chứ.” Sau khi bãi triều Thiệu Cảnh liền triệu kiến Sở Tỷ vào điện Văn Đức bàn bạc.
“Hoàng thượng...” Sở Tỷ một bụng kiến nghị lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói: “Hy vọng bệ hạ hãy ẩn nhẫn nhiều hơn.”
“Hừ, ẩn nhẫn?” Thiệu Cảnh giận dữ đập mạnh lên mặt bàn, nói: “Trẫm còn chịu đựng nữa sớm muộn gì cũng có ngày…”
“Hoàng thượng không nên bi quan như vậy.” Sở Tỷ nói tiếp, “Trước mắt trong triều vẫn có người dùng được.”
“Tiếp đi.”
“Hiện tại Vinh Quốc Công và Hữu Thừa tường mỗi người một chiến tuyến đương nhiên không cần nhiều lời, nhóm cựu thần sắp cáo lão hồi hương thì không có gì đáng lo ngại, còn lại chính là...!nhóm người tuổi trẻ tài cao.”
“Sở Tỷ ơi Sở Tỷ, làm chức Thái phó này thật sự quá thiệt thòi cho ngươi.” Thiệu Cảnh cười nói, “Mới lâm triều một buổi mà đã bị ngươi nhìn thấu cả rồi.

Đúng vậy, tiến sĩ năm Chinh Hòa thứ hai mươi mốt kia là do ta cất nhắc, có điều gốc rễ chưa sâu, vẫn chưa làm được gì nhiều.”
“Hoàng không cần quá u sầu.” Sở Tỷ nói tiếp, “Tân hoàng đăng cơ chính là thời điểm cần người.

Không may là kì thi hội vừa qua khỏi, bệ hạ, hãy mở ân khoa đi ạ.”
“Mở ân khoa?” Ánh mắt Thiệu Cảnh đột nhiên sáng ngời, “Ý ngươi là...”
“Hoàng ân lớn như vậy các sĩ tử trong thiên hạ nhất định sẽ cảm tạ ân này càng hăng hái đọc sách, góp sức vì triều đình nhiều hơn.”⊹⊱✿ HẾT CHƯƠNG 4 ✿⊰⊹.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play