EDITOR: GOBLIN

Sở Tỷ cố dằn nôn nóng cất chứa trong lòng, nhưng bước chân qua lại lại bán đứng nội tâm hắn.
Đã mười ngày kể từ khi hắn bị giam trong đại trướng này, đồng thời bị cách ly hoàn toàn với tin tức bên ngoài, ngay cả tên Tô Hách Ba Khổng kia cũng biến mất tăm, dù vậy điều này không làm hắn an tâm bao nhiêu, bởi sau nhiều lần ngầm đọ sức, kinh nghiệm mách bảo hắn rằng không nên lơ là cảnh giác với người đàn ông ấy, mà tình trạng không đầu mối hiện tại càng khiến lòng hắn thêm thấp thỏm bất an.
Không biết các huynh đệ bị bắt sao rồi? Tình hình trận chiến thế nào? Có bảo vệ được Lang Nha quan không? Tô Hách Ba Khổng dự định xử trí mình sao đây? Còn Thiệu Cảnh.....
Đột nhiên, Sở Tỷ nhạy bén nhận thấy một hơi thở mạnh mẽ đang lại gần, hắn vội đề cao cảnh giác, quả nhiên, là Tô Hách Ba Khổng đến.
“.....” Ánh mắt Sở Tỷ lạnh lùng đảo qua người Tô Hách Ba Khổng một giây rồi rời đi.
“Vết thương lành rồi à.” Tô Hách Ba Khổng nhẹ nhàng khẳng định, mà không phải câu hỏi.
“Ngài không thấy sao?” Sở Tỷ biết bản thân không nên đi chọc gan Tô Hách Ba Khổng, nhưng mỗi lần đối mặt với người này hắn đều không kiềm được bộ dáng giương nanh múa vuốt của mình.

Đây là một loại bản năng, một loại bản năng tự vệ.
“Cái miệng lanh lợi này của ngươi......” Tô Hách Ba Khổng thở dài khe khẽ, âm cuối cũng kéo dài theo.
Hơi thở của Tô Hách Ba Khổng ngày một gần, từng chút bao lấy Sở Tỷ, khiến cơ thể hắn ngày một căng thẳng, luôn trong trạng thái chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Sở Tỷ, đừng sợ ta.” Tô Hách Ba Khổng vươn tay ghìm lấy bả vai Sở Tỷ.
Sở Tỷ xuất hiện dự cảm chẳng lành, sâu trong lòng có một giọng nói không ngừng gào thét: Chạy đi! Nhanh chạy đi!
Và thật tế Sở Tỷ đã làm vậy.

Hắn xoay người toan chạy về một nơi trống trải trong lều, nhưng di chuyển được hai bước đã bị Tô Hách Ba Khổng bắt lại.
“Ngươi muốn gì! Không!! Thả ta ra!!!” Dự cảm bất an trong lòng Sở Tỷ mỗi lúc một mãnh liệt, nhưng hắn không thoát khỏi người đàn ông này được!!
Tô Hách Ba Khổng lợi dụng cơ thể tráng kiện của mình khiêng Sở Tỷ trên vai nhẹ bẫng, sải chân bước đến giường, kế đó khom lưng đẩy hắn xuống đệm.

Sở Tỷ cảm thấy trời đất một trận quay cuồng, thời điểm ý thức được xảy ra chuyện gì thì gương mặt của người nào đó đã sáp tới.
“Ta muốn làm gì không phải ngươi biết rất rõ sao?” Tô Hách Ba Khổng hỏi vặn lại rồi ỷ vào ưu thế hình thể áp lên người Sở Tỷ, ngón tay men theo cổ áo luồn vào trong thăm dò.
“TÔ HÁCH BA KHỔNG!!!” Đây là lần đầu tiên Sở Tỷ gọi tên Tô Hách Ba Khổng, điều này khiến trái tim Tô Hách Ba Khổng không ức chế được rung động, các ngón tay cũng vì thế mà khựng lại, song tư thế tiếp xúc thân mật thế nào cũng không làm Sở Tỷ thả lỏng gì cho cam: “Thả ta ra! Ta trước giờ vẫn xem ngươi như hán tử!! Đừng dùng thủ đoạn bẩn thỉu này làm xấu mặt mình!!”
“Thủ đoạn bẩn thỉu?” Tô Hách Ba Khổng ghìm hai tay Sở Tay lên đỉnh đầu, đầu của hắn theo đó cũng bị ép ngửa về sau để lộ cái cổ yếu ớt.

Tô Hách Ba Khổng cọ nhẹ chóp mũi mình lên cuống họng của Sở Tỷ, chậm rãi nói: “Ngươi vẫn nghĩ rằng ta chỉ đang làm nhục ngươi sao, Sở Tỷ?”
Sở Tỷ không đáp, nhưng vẻ thống khổ trên mặt chẳng khác nào sự thừa nhận.

Hắn nhắm nghiền mắt, cố không cho nước mắt tuôn rơi, ngặt nỗi cơ thể đang run rẩy lại bán đứng chủ nhân của nó.
“Sở Tỷ, nhìn ta này.”
Sở Tỷ nghe Tô Hách Ba Khổng nói như vậy, nhưng hắn không mở mắt.
Tô Hách Ba Khổng cũng không lặp lại, chỉ lấy tay lột quần áo trên người Sở Tỷ.
Lồng ngực đơn bạc của Sở Tỷ cứ đơn giản như thế bại lộ trước mắt Tô Hách Ba Khổng.

Nhận rõ sự run rẩy của Sở Tỷ nhưng cũng chẳng đổi được chút lưu tình nào của Tô Hách Ba Khổng.

Y dùng chính thắt lưng của Sở Tỷ để trói tay hắn lại, tiếp đó thuần thục cởi quần Sở Tỷ ra.
“Không.....” Sở Tỷ sợ phát hoảng, “Thả ta ra, Tô Hách Ba Khổng, thả ta ra! Ngươi không thể làm thế với ta!!!”
“Ta không thể ư?!” Tô Hách Ba Khổng cười nhạt, “Vậy hoàng đế Thiệu Quốc các ngươi thì được sao?”
“Mi nói nhăng gì đó!!” Hai tay Sở Tỷ đã bị trói, nửa người dưới còn bị Tô Hách Ba Khổng kìm giữ, hai chân có quẫy đạp ra sao cũng chẳng giãy khỏi gọng kìm của Tô Hách Ba Khổng.

“Vùng vẫy nữa đi.” Tô Hách Ba Khổng tiếp tục duỗi tay lột phăng chiếc quần lót của Sở Tỷ, khiến hắn càng thêm ra sức phản kháng, tiếc thay chỉ là công dã tràng.
Và rồi.
Nước mắt Sở Tỷ rốt cuộc chảy xuống.
Hắn sợ mình.
Hắn đang khóc.
Hắn không muốn.
Ba thông tin này chợt lướt nhanh qua tâm trí Tô Hách Ba Khổng, y thử loại bỏ mớ cảm xúc khác thường này, nhưng thất bại.
Tay Tô Hách Ba Khổng xoa nhẹ lên bắp đùi Sở Tỷ, cảm nhận vết chai cứng trong lòng bàn tay lướt trên da thịt non mềm, sau đó tách hai chân Sở Tỷ ra, thúc vào.

Bị vật lạ bất ngờ xâm phạm khiến Sở Tỷ đau đớn khôn tả, hắn ép bản thân không nghĩ thứ cưỡng bức mình là gì, cũng như chuyện đang xảy ra trên người mình.

Song, cơn đau xé ruột xé gan ấy không cho phép hắn tự dối mình thêm nữa.
“Mở mắt ra, Sở Tỷ.” Tô Hách Ba Khổng lần thứ hai ra lệnh.
“Sở Tỷ, mở mắt.”
“Mở mắt.”
“Hãy nghĩ đến đồng bạn của ngươi.”
“Mi....” Sở Tỷ bị ép mở mắt, đối diện với ánh mắt Tô Hách Ba Khổng, toan mở miệng nói gì đó thì thân mình Tô Hách Ba Khổng liền động.
Vô cùng chậm rãi, nhưng đầy kiên định không cho phép bất cứ cự tuyệt nào.
Sở Tỷ há miệng cố gắng hớp lấy không khí, cổ họng phát ra tiếng nấc nghẹn, nước mắt tích trữ bấy lâu tuôn chảy như thác đổ.
“Sở Tỷ, nhìn ta.” Tô Hách Ba Khổng chuyển động liên tục, “Nhìn rõ xem ai là người đang làm những chuyện này với ngươi.”

Cảm giác ô nhục bao phủ tâm hồn Sở Tỷ, hắn trừng mắt nhìn y, không đáp lấy nửa lời.
“Ta là ai?” Một tay Tô Hách Ba Khổng nâng mông Sở Tỷ dậy, bình thản đón nhận ánh nhìn chăm chú của hắn, hỏi.
“Gọi tên ta.” Tô Hách Ba Khổng bất ngờ thúc mạnh.
“Tên ta.” Những cú va chạm vẫn tiếp tục.
“Gọi tên ta.”
“Tô.....!Tô Hách.....!Ba Khổng.....” Giữa lúc nội tâm Sở Tỷ giằng co kịch liệt, những đợt va chạm mạnh mẽ của Tô Hách Ba Khổng tựa như lửa đạn tấn công hắn.

Sở Tỷ cảm giác hắn không thể chịu đựng hơn nữa, bức tường tinh thần hắn xây dựng bấy lâu nháy mắt sụp đổ, cái tên ấy như cửa đê tạo ra để Sở Tỷ thừa nhận thống khổ vậy.
“Tô Hách Ba Khổng.....”
“Tô Hách Ba Khổng.....”
“Ta đau quá......” Sở Tỷ khóc nấc lên.
Trái tim Tô Hách Ba Khổng trật nhịp, mọi động tác trên người khựng lại.
Y vươn tay giải phóng cổ tay bị trói buộc nãy giờ của Sở Tỷ, rồi cẩn thận ôm người vào lòng.
Cả người Sở Tỷ không điểm tựa, chỉ có thể nằm nhoài lên vai Tô Hách Ba Khổng bật khóc.
“Sở Tỷ, Tô Hách Ba Khổng ta, chưa từng làm chuyện gì trái với trái tim mình.” Cánh tay Tô Hách Ba Khổng thoáng dùng sức, ôm siết thân thể gầy gò đang run rẩy ấy vào lòng, nghiêng đầu hôn lên gò má ướt lệ: “Ta ôm ngươi, đơn giản vì, ta muốn như thế.”
Ta chỉ muốn ôm ngươi, không có bất kỳ lí do nào khác.
Sở Tỷ đã chẳng còn năng lực phân tích lời Tô Hách Ba Khổng nói, hắn chỉ biết mình bị xem như phụ nữ, bị ép nằm dưới thân một người đàn ông, rên rỉ, thần phục, mà bản thân mình lại không có sức chống trả.
“Ta hận ngươi.” Sở Tỷ gục đầu trên vai Tô Hách Ba Khổng lẩm bẩm.
“Đừng hận ta.” Tay Tô Hách Ba Khổng mơn trớn sau gáy Sở Tỷ, kế đó đến gò má, cuối cùng là hôn thật sâu lên môi hắn.
Nụ hôn của Tô Hách Ba Khổng nghiêm túc vô cùng, như thể muốn dùng nụ hôn này chuyển hết đau khổ của Sở Tỷ sang người mình.

Thế nhưng bản thân Tô Hách Ba Khổng cũng hiểu rõ, mình mới là nguồn gốc thống khổ của người con trai này.

Chỉ là....!y không buông tay được.

Dù cho phải dùng thủ đoạn bức bách để tiếp cận, y cũng không bao giờ thả người này đi.
Tô Hách Ba Khổng không biết gọi tên cảm giác này là gì, chỉ biết khoảnh khắc này bản thân chỉ muốn hôn lên mọi chỗ trên cơ thể Sở Tỷ – từ gương mặt đến yết hầu, xương quai xanh, lồng ngực, bụng dưới, đùi trong, cổ chân, để trên người Sở Tỷ, từ trên xuống dưới ngập tràn hương vị của mình.
Tô Hách Ba Khổng đặt Sở Tỷ xuống giường, sau đó đè lên người hắn tiếp tục vận động.
“Đừng hận ta.” Tô Hách Ba Khổng lặp lại.
Mà Sở Tỷ chỉ nằm đấy, ánh mắt trống rỗng, thụ động tiếp nhận hết thảy.
Đêm dần buông xuống, các binh sĩ Tác-ta lục tục đốt đuốc, bắt đầu đợt tuần tra chiều.

Bên trong lều lớn của Tô Hách Ba Khổng, ánh nến hiu hắt càng khiến gương mặt nam tử ngủ say trên giường thêm mông lung, yếu ớt.

Mà nằm cạnh nam tử còn có một người đàn ông hình thể cường tráng đang dịu dàng ôm lấy eo hắn, không khỏi làm người ta liên tưởng nhiều thứ.
Một tay Tô Hách Ba Khổng chống đầu, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn Sở Tỷ ngủ mê man bên cạnh, một tay khác thì thưởng thức mái tóc dài của Sở Tỷ.
Không biết do đả kích Tô Hách Ba Khổng mang lại quá trầm trọng, hay sức khỏe Sở Tỷ không cho phép, cuối cùng sau đợt hoan ái ép buộc này Sở Tỷ ngất lịm, nhưng điều này cũng không làm Tô Hách Ba Khổng buông tha hắn.
Về Tô Hách Ba Khổng, y chưa từng cảm thấy thỏa mãn đến thế, so với khoái cảm trên sinh lý, khoảnh khắc Sở Tỷ bất lực tựa vào người y càng khiến y vui vẻ.
Tô Hách Ba Khổng chẳng phải kiểu cấm dục gì, là một thủ lĩnh Tác-ta độ tráng niên, đương nhiên có vô số người tự nguyện sa vào vòng tay y.

Có điều cảm giác thỏa mãn từ tận sâu bên trong thế này y chưa từng đạt được trên người bất kì ai.
Duy nhất Sở Tỷ.
Điều tối thiểu là bảo vệ em mà tên đàn ông kia còn không làm được, vậy thì chẳng có tư cách gì có được em.

Cho gã hoàng đế trứng ung ấy phắn đi, từ giờ trở đi, em chỉ là của riêng ta thôi.
Tất cả của em đều thuộc về ta.
Tô Hách Ba Khổng cúi đầu hôn lên mí mắt sưng đỏ của Sở Tỷ, dịu dàng như hôn lên cánh hoa của loài hoa đẹp nhất thảo nguyên.⊹⊱✿ HẾT CHƯƠNG 15 ✿⊰⊹.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play