Editor: Goblin
—Ngày 10 tháng 2, Phùng Uy dẫn đầu cùng Giám Quân Sở Tỷ mang theo mười vạn binh mã tiến về tiền tuyến.
“Kẻ xâm phạm lãnh thổ ta — — —!“
“GIẾT!”
“Kẻ quấy nhiễu hoà bình ta — — —!“
“GIẾT!“
“GIẾT! GIẾT! GIẾT!!!!!“
Mỗi một tiếng “giết” dường như mang theo hàng vạn sát ý, làm đất trời rung chuyển, dấy lên từng trận cát bụi, chấn động đến hai tai phát đau, cảm giác như có một trận sấm đánh thẳng trên đỉnh đầu, khiến người người kinh hãi, không rét mà run.
Dân chúng vây xem bị hù dọa chốc lát rồi nhanh chóng hiểu ra, phát ra âm thanh hò hét kia không ai khác chính là các binh sĩ Đại Thiệu sắp đi thảo phạt Tác-ta, sau một lúc ngẩn ngơ chính là một trời hân hoan.
“Tốt lắm!!!”
“Nam nhi Đại Thiệu ta là thế đó!!”
Nhiều năm về sau, dân chúng Đại Thiệu chứng kiến lần xuất chinh năm đó đều nhớ rõ như in, ngày ấy, thiên tử của họ đứng trên tường thành, đọc bài hịch hiệu triệu sục sôi hào khí, vẩy rượu tế trời đất, súc máu hấn cổ*, tiễn đưa các tướng sĩ sắp rời quê hương chiến đấu nơi phương xa.

Mà các tướng sĩ của họ thì anh dũng vô cùng, một lòng kiên định tiến về phía trước.

Một ngày này, dân chúng không chỉ thấy thiên tử chí cao vô thượng của họ, mà còn cả hàng vạn tấm lưng chống đỡ toàn bộ đại Thiệu.
*Trước khi xuất chinh người xưa thường giết bò, dê hoặc heo rồi lấy máu của chúng bôi lên trống hoặc chuông để tế lễ.
Thiệu Cảnh đứng ở trên tường thành, tay nâng chén rượu tương kính binh mã bên dưới, các tướng lĩnh dưới thành cũng nâng chén đáp lại.

Không ai thấy rõ ánh mắt hoàng đế đặt vào nơi nào, nhưng Sở Tỷ biết ánh mắt Thiệu Cảnh ở nơi đâu.
Bởi — — nó đang đặt trên người hắn.
Ánh mắt ấy như đang nói với hắn.
Sở Tỷ, sống sót trở về.
Thần, nhất định còn sống trở về.
Sở Tỷ uống cạn chén rượu trong tay, tiện tay ném đi.

Sau đó quay đầu thúc ngựa chạy lên đầu đội ngũ.

“Xuất — — — phát — — — —”
*******
“Tô Hách Ba Khổng!!!” Một gã đàn ông Tác-ta tráng kiện phóng ngựa lao tới trước mặt Tô Hách Ba Khổng, vẻ mặt hớt hãi hỏi: “Lăng Đan Hãn phái ngươi đi đánh trận đầu, ngươi biết không!”
“Biết, lão có sai người qua đây nói với ta.” Sau khi Tô Hách Ba Khổng biết người tới là ai thì cúi đầu tiếp tục làm công việc dang dở trong tay, “Cách Nhật Lặc Đồ, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta cuộn cái thảm này lại đi.”
“Mấy thứ này ngươi để bọn nô lệ làm được rồi...!Ủa, đâu phải nói cái này!” Suýt nữa thì Cách Nhật Lặc Đồ thành công bị Tô Hách Ba Khổng đánh lạc hướng, “Lão bảo ngươi xung phong là ngươi xung phong thiệt hả?!”
“Lệnh của Lăng Đan Hãn đương nhiên phải tuân theo rồi.” Tô Hách Ba Khổng nhíu mày, “Vô lễ với Lăng Đan Hãn như vậy mãi, cẩn thận bị người người tóm đuôi đấy.”
“Đứa nào dám?” Cách Nhật Lặc Đồ cà lơ phất phơ vung vung nắm đấm.
“Qua đây, ôm cái này đặt lên trên con ngựa đằng kia.” Tô Hách Ba Khổng ném cái thảm dày cộm cho Cách Nhật Lặc Đồ nói.
“Ờ.” Cách Nhật Lặc Đồ khiêng thảm trên vai, hai chân thoăn thoắt chạy đến con ngựa cách đó không xa.
“Á — — — không đúng — — — Tô Hách Ba Khổng ngươi lại đánh trống lảng với ông — — —”
Tiếng kêu ảo não của gã trai tráng vì gió thảo nguyên mà có chút mơ hồ từ xa xa truyền đến, Tô Hách Ba Khổng huýt sáo, hai tay huơ ngang ý bảo Cách Nhật Lặc Đồ đừng lề mề ở đó nữa, tiếng huýt sáo êm tai theo gió bay đi khắp mọi ngóc ngách của thảo nguyên.
Chờ sau khi không còn trông thấy bóng dáng Cách Nhật Lặc Đồ nữa, Tô Hách Ba Khổng mới dừng lại.

Trên bầu trời xanh biếc rộng lớn trãi dài như không có điểm cuối lác đác vài loài chim không tên bay qua, Tô Hách Ba Khổng ngẩng đầu quan sát, cúi người lấy cây cung luôn mang theo bên người, rút một mũi tên từ túi đựng, kẹp chuôi tên giữa ngón trỏ và ngón giữa, dùng sức kéo căng dây cung.
Chuẩn bị đã xong, chỉ còn vận sức chờ phát động.
Vụt!
Một phát trúng đích.
Mục dương khuyển được Tô Hách Ba Khổng nuôi từ nhỏ dường như chỉ chờ có thế, hưng phấn vọt đến chỗ con mồi bị bắn rơi, trong khi đó Tô Hách Ba Khổng lại đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn.
Bầu trời xanh này, thảo nguyên mênh mông này và — — những thành thị phồn hoa của Đại Thiệu kia nữa, nhất định đều sẽ thuộc về hắn.
Không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của Tô Hách Ba Khổng, thế nên chẳng ai ngờ rằng ẩn sâu dưới vỏ ngoài bình thản ấy lại là ngọn lửa dã tâm rực cháy hừng hực.
Sẽ rất nhanh, rất nhanh thôi.
******
Lang Nha Quan cách kinh thành ước khoảng năm trăm dặm, tính theo tốc độ hành quân bình thường sẽ mất ít nhất hai mươi ngày.

Nhưng dưới sự chỉ huy của Phùng Uy cùng các tướng sĩ ngày đêm gấp rút lên đường, chỉ hơn mười ngày đã đến được nơi cần chi viện.
Sau khi Lang Nha Quan bị tấn công, Triệu Phái Thanh mang theo đội ngũ chưa tới bốn vạn quân chống trả.

May mắn Lang Nha Quan dễ thủ khó công, chẳng qua là chiến đấu trong một khoản thời gian dài, lại không được nghỉ ngơi hồi sức hơn nữa còn không có tiếp tế, các binh lính bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, có thể chống đỡ đến giờ phút này hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ.

Triệu Phái Thanh đứng trên tường thành đích thân chỉ huy, máy bắn đá lên xuống liên tục, từng tảng đá lớn rơi như mưa nặng nề đáp xuống đất, khiến tộc Tác-ta bên kia không dám ló mặt chỉ núp trong các hầm trú ẩn.
Thời điểm Phùng Uy đến chính là chứng kiến cảnh tượng này.
Giữa tình huống đâu đâu cũng tràn đầy khói lửa, Phùng Uy không thể xác định vị trí Triệu Phái Thanh ở đâu bèn dồn sức lớn tiếng gọi, “Triệu tướng quân!! Chúng ta mang mười vạn quân đến chi viện đây!!!”
Một câu này đủ to đủ rõ, mơ hồ có thể vang vọng đến mười dặm hơn, nhóm binh lính đứng gần Phùng Uy đều không chịu nỗi bịt hai tai lại.
“Phùng Uy!” Triệu Phái Thanh thấy người tới là y thì vui khôn xiết, “Các huynh đệ! Chi viện tới rồi!!!”
“Viện quân đến rồi — — —!!!!”
Tin tức này dường như mọc cánh bay đi loan báo khắp tiền tuyến.
Không lâu sau quân chi viện cấp tốc đến dưới tường thành, các binh sĩ đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh tự động thay thế vị trí của những binh lính đã kiệt sức.
“Phùng Uy!!” Triệu Phái Thanh ba bước thành hai đi xuống tường thành, búi tóc vốn nên gọn gàng giờ đã nghiêng ngã sang một bên, cả mặt lấm lem đầy bụi, trong mắt thì giăng đầy tơ máu, nơi nào còn bóng dáng của một vị tướng quân hiển hách nữa chứ?
“Triệu tướng quân!!” Phùng Uy thấy thế vội vàng tiến lên đỡ Triệu Phái Thanh, “Ngài, ngài...”
Nửa câu sau đều nghẹn trong cổ họng, chỉ phải chuyển đề tài, “Ta mang chi viện tới rồi!”
“Ta thấy rồi!” Triệu Phái Thanh đứng thẳng như tùng, “Hai hướng Tây Bắc và Đông Bắc còn có cổng thành đều cần gia cố!”
“Ngài yên tâm đi!” Phùng Uy đáp, “Mạt tướng nhất định bảo vệ tất cả! Ngài xuống nghỉ ngơi đi! Tiền tuyến có ta rồi!”
Triệu Phái Thanh nhận được cam đoan của Phùng Uy, lúc này mới sai người dìu mình đi nghỉ.
Sở Tỷ làm Giám Quân không nhất thiết phải ra tiền tuyến, huống chi Thiệu Cảnh đã hạ lệnh nhất định phải bảo đảm an toàn cho Sở Tỷ, vậy nên lúc này hắn chỉ có thể ở trong doanh trại tại hậu phương đi qua đi lại lo lắng suông mà thôi, theo sau còn có hai thị vệ do Thiệu Cảnh phái tới chuyên bảo vệ hắn.
“Triệu tướng quân!”
“Lấy nước! Mau! Mau!”
“Tướng quân!!”
Đột nhiên ngoài lều một mảnh xôn xao, Sở Tỷ vén rèm lên liền thấy lính hậu vẻ mặt hốt hoảng, đang mang một người trên cáng cứu thương đi về phía này.
“Triệu tướng quân!!” Sở Tỷ bước đến, lo lắng hỏi: “Ngài bị thương ư?!!”
“Sở đại nhân!” Triệu Phái Thanh kích động nói, “Ngài, ngài...sao ngài lại tới đây?”
“Chuyện kể rất dài dòng, ta sẽ kể cho ngài sau! Ngài...”
“Ta không sao!” Triệu Phái Thanh lắc tay, “Nhất thời thả lỏng tinh thần nên thể lực chống đỡ không nổi mà thôi, nằm nghỉ chốc lát là khoẻ ngay ấy mà.”
“Này, phía trước tránh đường chút đi — — —”
Quân y đâu cần biết ngươi là ai, trong mắt họ chỉ có người bệnh mà thôi.

Thấy Triệu Phái Thanh nằm trên cáng liền một trước một sau lách qua người Sở Tỷ nâng người đi mất.
Sở Tỷ biết quân doanh không thể so với quan trường, hắn nói với Triệu Phái Thanh, “Chúng ta nói chuyện sau đi!”
Triệu Phái Thanh giơ nắm tay tỏ ý đã hiểu, Sở Tỷ mới dời tầm mắt.
Hắn vừa rời khỏi lều vải cũng không muốn trở về ngay liền nảy ra ý định đi thăm dò xung quanh đại doanh.
Các binh lính được thay thế lục tục trở về đại doanh, những nơi Sở Tỷ đi qua đều là cảnh tượng hoảng hốt vội vã.

Hắn một mình loanh quoanh không mục đích, theo sau còn có hai hộ vệ chẳng khác nào lạc loài.

Sở Tỷ nhìn binh sinh vội vã tới lui, nghiêng đầu nói với hai người phía sau, “Các ngươi đi đâu đó đi, đừng theo ta nữa.”
Hai hộ vệ đưa mắt nhìn nhau.
Sở Tỷ hơi không vui, nói: “Ta bảo các ngươi đi thì đi đi, đây là đại doanh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ!”
Hai người kia ghé đầu khẽ thương lượng chốc lát rồi gật đầu xoay người rời đi.

Sau khi Sở Tỷ xác định bọn họ đi thật rồi liền tuỳ tiện vén rèm một lều lớn lên —
“Cái người vừa mới vào kia! Đúng! Gọi ngươi đó!! Mang chậu nước tới đây!”
Quân y bận đến chân không chạm đất, hai tay dính đầy vết máu đỏ sẫm, mà ở đây chỉ có vài y binh căn bản không đủ dùng, gấp đến độ nổi trận lôi đình, vừalúc thấy một thanh niên lành lặn có thể tự mình di chuyển vén rèm vào lều, cũng chẳng cần biết người ta là ai liền trực tiếp mở miệng sai bảo.
Cái này cũng không thể trách quân y, trong quân doanh mạng người là quan trọng nhất mà!
Lần đầu tiên trong đời Sở Tỷ bị người quát tháo sai đi làm việc nên não bộ có chút trì trệ, ngớ ra vài giây mới hiểu người nọ đang kêu hắn đi lấy nước, lại đảo mắt nhìn lướt qua tình hình trong lều rồi lập tức xắn tay áo lên ra ngoài lấy nước.
Màn đêm dần buông xuống, tuy nhiệt độ những đêm đầu xuân đã ôn hoà hơn trước nhưng vẫn lạnh đến cắt da cắt thịt, tộc Tác-ta cũng vì vậy mà tạm dừng tiến công, rút dần về nơi trú quân.

Các tướng sĩ thủ thành thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám lơi là cảnh giác, cẩn thận sắp xếp đội tuần tra và trạm canh gác lại lần nữa, phòng ngừa Tác-ta lại tập kích bất ngờ như lần trước.
Nhờ có mười vạn viện quân tiếp ứng kịp lúc, quân y bận rộn một cuối cùng cũng chữa trị ổn thoả hết cho nhóm binh lính bị thương, lúc này mới ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát thanh niên vẫn luôn phụ giúp mình nãy giờ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn quân y liền thầm than trong lòng, bình thuốc đang cầm trong tay cũng nhận mệnh lao thẳng xuống đất.

Đây chẳng phải là trang phục của quan nhất phẩm hiện nay sao?
May mà Sở Tỷ nhanh tay bắt kịp, “Hiện tại dược phẩm rất quý giá, quân y hãy cẩn thận một chút.”
“...!Vâng vâng vâng.” Quân y lờ mờ nhận ra phẩm cấp của Sở Tỷ nhưng không xác định hắn giữ vị trí gì, vì vậy cũng không dám tuỳ tiện nói chuyện chỉ im lặng đứng ngây ra đó.
Tình trạng lúng túng này không kéo dài bao lâu thì bỗng có người vén rèm bước vào: “Sở Giám quân! Triệu tướng quân cho mời ạ!”
Sở Tỷ tìm một cái khăn sạch lau vết máu trên tay, đáp, “Vậy mời ngài dẫn đường.”
Bấy giờ quân y mới vỡ lẽ: Trời ạ, người theo mình bận rộn nãy giờ cư nhiên là Giám quân!
Các thương binh dưỡng thương nằm trong lều cũng líu lưỡi không nói nên lời: Oa! Vừa nãy Giám quân đã băng bó/ cầm máu/ bôi thuốc cho ta đó!

Chỉ vỏn vẹn vài giây mà trong lều đã ngập tiếng bàn tán xôn xao, nhưng Sở Tỷ lại không mấy để ý, theo người truyền lời ra ngoài.
Thị lực Triệu Phái Thanh rất tốt, Sở Tỷ vừa vào liền bị vết máu trên người hắn doạ sợ, “Sở đại nhân! Đây là thế nào!”
“Không có gì đâu.” Sở Tỷ lắc tay, “Là máu của bệnh nhân thôi, không phải ta.”
“Aizzz, làm ta hết hồn!” Triệu Phái Thanh nghe vậy mới bình tĩnh lại.
“Triệu tướng quân...” Sở Tỷ khẽ gọi Triệu Phái Thanh rồi dừng lại một chút, cuối cùng nói: “Ta có thể gọi ngươi là Triệu huynh không, xưng hô vậy ta thấy vui hơn mà ngươi nghe cũng thấy thoải mái.”
“Được chứ! Hai huynh đệ chúng ta, không cần vì chút lễ tiết mà trở nên xa lạ thế đâu.” Triệu Phái Thanh nói, “Nhanh qua đây ngồi đi, lâu lắm rồi không gặp ngươi, mấy năm nay vẫn khoẻ chứ?”
“Vâng, ta tốt lắm.” Sở Tỷ có chút xúc động, năm ấy lúc hắn bị bắt vào lao tù, Triệu Phái Thanh là một trong số ít quần thần kiên trì bào chữa cho hắn.
“Chuyện ngươi hồi triều nhậm chức ta có nghe nói, nhưng sao ngươi lại bị phái tới tiền tuyến thế này, chẳng lẽ...”
“Triệu huynh đừng lo.” Sở Tỷ an ủi, “Hoàng thượng phái ta đi chuyến này, hy vọng ta có thể lập chút công trạng trở về.

Còn nếu không lập được công gì, nhưng xông pha tiền tuyến một lần, hồi kinh rồi cũng có thể đứng thẳng lưng hơn trước.”
“Đây cũng là một cách hay.” Triệu Phái Thanh gật đầu.
“Thôi, chuyện phiếm thế đủ rồi, huynh mau nói tình hình chiến đấu hôm tay cho ta nghe chút đi.” Loanh quanh nơi trú quân cả ngày rồi, hắn không thể chờ thêm nữa muốn hiểu rõ tình hình hôm nay.
“Ta quên mất.

Sở huynh, ngươi qua đây xem này...” Triệu Phái Thanh vươn tay chỉ tấm bản đồ treo trên vách lều giải thích tình hình hiện tại, thỉnh thoảng Sở Tỷ sẽ vài câu, ước chừng nửa canh giờ sau mới tóm tắt được hết thảy.
“Nếu vậy...” Hai đầu lông mày của Sở Tỷ khẽ nhíu lại, “Man tộc biết tập kích bất ngờ, chẳng nhẽ ta lại không thể?”
“...” Triệu Phái Nguyên ngớ người, “Không ngờ Sở huynh lại có thể nói được câu này.”
“Sao vậy? Rất ngu ngốc ư?”
“Không phải...” Triệu Phái Thanh xoay người lấy tay khoanh vòng một tuyến đường trên bản đồ, “Thật ra ta và các vị quân sư khác đã tìm được một con đường có thể tập kích.

Chính là đây.” Triệu Phái Thanh cuộn bản đồ lại, nói tiếp, “Ta cho rằng người chính nhân quân tử như Sở huynh sẽ rất khinh thường việc làm này.”
“Triệu huynh, binh pháp có câu binh bất yếm trá*.” Sở Tỷ mỉm cười, “Chiến trường không từ thân tình, huống chi là quân tử.

Lý luận của thánh nhân để giáo hoá người đời thì được, nếu áp dụng trong chiến tranh, bao nhiêu người hy sinh cũng không đủ.”
*khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng, là phần tất yếu của nhà binh khi ra trận.

(theo nghialagi.net)
“Sở huynh không hổ là người học rộng tài cao.” Triệu Phái Thanh mỉm cười khen ngợi.
“Hiện tại cũng khuya rồi, đêm nay mọi người cứ nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã, ngày mai sẽ triệu tập quân sư và tham mưu cùng nhau bàn bạc kế hoạch chi tiết sau.” Sở Tỷ đưa ra quyết định.
Giây phút ấy, trên gương mặt thanh tú kia hiển hiện nét cương nghị chưa từng có, đôi con ngươi ánh lên ánh nến chớp động, phát ra ánh sáng lấp lánh, cảm giác mơ hồ như ẩn sau trong đôi mắt ấy có thứ gì đó đang đâm chồi, phát triển một cách mạnh mẽ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play