Editor: QingWeii

“Trì Hồng Nhạn, tôi mặc kệ trước kia cô và anh ấy có bao nhiêu ân ái dây dưa, nhưng hiện tại anh ấy là chồng của tôi, quan hệ của chúng tôi được nhà nước bảo vệ về mặt pháp lý, ngay lúc này, tôi có quyền khiển trách cô, kinh thường cô, hơn nữa là yêu cầu cô rời khỏi anh ấy.”

Lệ Xuân Hiểu nhìn thẳng vào cô, giọng điệu bình tĩnh, đủ bình tĩnh sánh như một chuyên gia đàm phán giỏi nhất nước Mỹ.

Trì Hồng Nhạn không có lời nào phản bác, trên thực tế người trước mặt nói không sai chút nào.

“Xuân Hiểu..” Trì Hồng Nhạn thì thào gọi.

“Câm miệng, cô đừng gọi tôi như vậy, cô gọi tôi như vậy làm tôi cảm thấy ghê tởm, cô gọi tôi như vậy chỉ làm tôi nhớ đến bộ dáng ngu xuẩn của mình, Trì Hồng Nhạn, bây giờ tôi không muốn nói lời nhảm nhí với cô, ở trước mặt cô thôi tôi liền cảm thấy khó chịu, chỉ một câu, cô có rời đi hay không.”

“Nếu tôi rời đi, Kinh Hồng sẽ trở lại bên cô ư?” Trì Hồng Nhạn nâng mắt lên.

Lệ Xuân Hiểu tức giận đến phát cười, Kinh Hồng, cô gọi tên của anh còn thuận miệng hơn cả mình, người phụ nữ dối trá này luôn giả bộ trước mặt mọi người, Lệ Xuân Hiểu nhớ có vài lần cô đã gọi anh là anh Trì.

“Đó là chuyện của tôi, cô chỉ cần trả lời tôi là rời đi hay không!”

“Xin lỗi, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy, tôi cũng không muốn rời khỏi anh ấy, tôi biết bản thân nói điều này rất không biết xấu hổ, nhưng tôi đã không thể rời khỏi anh ấy nữa rồi.”

“Tốt lắm, tốt lắm.” Lệ Xuân Hiểu gõ tay lên bàn: “Chắc cô cũng cũng xem cuộc phỏng vấn của Kinh Hồng ngày hôm qua, chẳng phải anh ấy nói muốn cô đợi anh ấy mười ngày sao? Hừ? Nhưng sự thật là ước định này chỉ sợ cả đời nay anh ấy cũng không thể thực hiện cho cô.”

“Ngày đó…” Tay Trì Hồng Nhạn lại muốn run rẩy: “Ngày đó, những lời ở khách sạn cô đã nghe thấy hết ư?”

“Không, hẳn là Thượng đế đã cho tôi một cơ hội để biết sự thật.” Lệ Xuân Hiểu cười yếu ớt: “Tôi đã giả vờ như một con ngốc đủ lâu rồi, tôi vốn còn tưởng người phụ nữ mà Tống Như Nhiên yêu sẽ không như vậy, nhưng sự thật là mắt nhìn của Tống Thư Nhiên khiến tôi rất thất vọng, thế nên anh ta xứng đáng bị đội nón xanh*.”

*Đội nón xanh: ý nói là cắm sừng.

“Xin cô đừng nói Thư Nhiên như vậy.” Đâu đó trong lòng cô lại bắt đầu phát đau, cơn gió trong buổi sáng cuối xuân ấy dường như lan tràn khắp nơi.

“Tôi nói sai rồi sao? Chị dâu!” Lệ Xuân Hiểu nhìn người trước mắt này trong ánh mắt kia phủ một lớp sương mỏng, cô nâng cằm lên: “Đừng giả vờ yếu đuối với tôi, mất công mọi người lại hiểu lầm cô là nạn nhân, trong khi thực tế anh tôi và tôi mới chính là nạn nhân đây này.”

“Chị dâu, nếu chị cảm thấy có lỗi với anh trai tôi, thì chị có thể yên lặng rời đi để Kinh Hồng trở về bên cạnh tôi.”

Trì Hồng Nhạn lau mặt, hít thở sâu, cứ như thể Lệ Xuân Hiểu lại nói đúng. Tấm kính đối diện phản chiếu bộ dáng đáng thương của cô, nhưng đến tư cách đáng thương cô cũng không có.

“Nhưng mà, Xuân Hiểu, tôi không có cách nào rời xa anh ấy, nếu cô đã biết mọi chuyện, vậy thì cô cũng biết tôi và Kinh Hồng những năm nay luôn để lỡ nhau, đến hôm nay, tôi đã không có cách nào rời khỏi anh ấy, nếu có thể, chúng tôi sẽ không đi đến cục diện như hiện nay.”

Chúng tôi? Lệ Xuân Hiểu lại không nhịn được cười, thật buồn cười, đúng là lý do đường đường chính chính à, đường đường chính chính đến nỗi Lệ Xuân Hiểu hoài nghi rằng cô mới là kẻ thứ ba giữa bọn họ.

Lệ Xuân Hiểu cầm ly nước lên, hắt thẳng vào mặt Trì Hồng Nhạn: “Ly này là vì tôi, vì người phụ nữ ngốc nghếch luôn khổ sở chờ đợi một ngày chồng mình sẽ hồi tâm chuyển ý trở về yêu thương mình.”

Sau đó cô ta lại lấy ly nước trước mặt cô, một lần nữa lại hắt nước lên mặt cô: “Ly này là vì Tống Thư Nhiên, vì anh trai ngốc nghếch đáng thương của tôi, tôi nghĩ mắt anh ấy bị mù nên mới đi yêu một người phụ nữ không có trái tim và nước mắt như cô.”

Cuối cùng, Lệ Xuân Hiểu lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang chật vật trước mặt kia, nói: “Bây giờ, tôi sẽ không cho cô cơ hội nào nữa. Tôi muốn cô mở to hai mắt nhìn rõ đến cuối cùng Trì Kinh Hồng sẽ thuộc về ai!”

Mấy người trong quán cà phê đều ồ ạt nhìn qua, sau đó đều lộ ra biểu cảm hiểu rõ, phỏng chừng trong đời này thời đại, loại chuyện như vậy mỗi ngày đều được xảy ra đi!

Trì Hồng Nhạn cầm khăn ăn lau nước trên mặt, hình ảnh phản chiếu chính mình trong tấm kính có chút buồn cười, Trì Kinh Hồng nhất định không nghĩ tới anh lại trở thành ngòi nổ cho cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ trong quán cà phê này, càng nực cười hơn nữa là vừa rồi cô và Lệ Xuân Hiểu dường như đã biến Trì Kinh Hồng thành một vật phẩm của những người đang đàm phán.

Thật giả dối! Trì Hồng Nhạn hung hăng mắng thầm trong lòng.

Lúc trời khuya, Lệ Xuân Hiểu mới trở về nhà, không ngờ cô lại nhìn thấy Trì Kinh Hồng ở nhà, anh đang nhắm mắt dựa vào sô pha, vừa nghe thấy tiếng động liền mở mắt, ánh mắt của anh vẫn như thường lệ không tí gợn sóng, sợ hãi. Người đàn ông này, lúc nào cũng như vậy khi nhìn cô.

Nhưng anh ở trước người phụ nữ đó lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác, lần đầu tiên cô biết chuyện về hai người bọn họ là vào ngày hôm đó, ở hoa viên, khi một người rõ ràng được cho là ở Thái Lan lại xuất hiện ở hoa viên, lúc đó cô không hề hay biết còn nổi tính trẻ con, muốn lén trốn hù dọa chồng mình một phen, nhưng nhìn xem cô ta phát hiện được gì?

Anh kéo người phụ nữ kia vào trong nhà kính*, cô ta mơ hồ, không nghe rõ bọn họ đang nói gì, thì lại thấy hai người kia giằng co qua lại.

Sau đó, như hai con rắn quấn vào nhau, cô nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vụn của người phụ nữ cũng như âm thanh động tình của chồng mình, cô cũng nghe thấy tiếng kéo quần áo chói tai.

Trong nháy mắt, Lệ Xuân Hiểu hoài nghi tự hỏi liệu người đàn ông đó có thật là Trì Kinh Hồng không.

Khi hai người đó rời đi, Lệ Xuân Hiểu còn cho rằng đây có lẽ chỉ là ảo giác, là hoa thần trong khu vườn này đang lừa cô, nhưng những giọt nước mắt điên cuồng chảy xuống trên mặt cô lại tượng trưng cho điều gì đây?

Nếu là ảo giác thì không nên có nước mắt mà!

Nhìn đi, lúc này, những giọt nước mắt ấy lại rục rịch muốn trào ra khỏi hốc mắt cô.

“Về rồi à!” Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, trước sau như một rất bình tĩnh, khiến Lệ Xuân Hiểu hận nghiến răng bình tĩnh theo.

“Vâng!”

“Tại sao lại làm vậy?”

Lệ Xuân Hiểu trong lòng hừ lạnh một tiếng, xem ra chị dâu của cô đã nói mọi chuyện cho người này rồi. Cô không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Trì Kinh Hồng.

“Dù sao đó là cũng sản nghiệp mà cha cô để lại cho cô, Xuân Hiểu, cô có thể giải thích lý do cô làm vậy không?” Giọng điệu bình tĩnh của Trì Kinh Hồng pha thêm tia chất vấn.

“Em không hiểu lời của anh nói cho lắm?” Giọng Lệ Xuân Hiểu bị kiềm hãm lại.

“Không, cô hiểu được, vì chính cô là người tung tin cơ mà.” Trì Kinh Hồng gằn từng chữ nói.

Theo đó, Lệ Xuân Hiểu bật cười, cô đi từng bước một về phía Trì Kinh Hồng, lè lưỡi, cười khanh khách: “Bị anh phát hiện rồi à?”

Cô sờ sờ má anh: “Chồng của em thật đúng là tài sắc vẹn toàn, em còn tưởng bản thân đã làm không có chút sơ hở nào đấy?”

Cô lắc lắc đầu: “Hóa ra không chịu nổi một đòn, anh thông minh như vậy hẳn là đoán được tại sao em muốn làm vậy, Trì Kinh Hồng, anh đoán được chưa?”

“Lấy sản nghiệp của cha cô, lấy cả chén cơm của những người làm thuê nó đáng giá sao?”

“Nhưng em lại hài lòng với kết quả này, không để anh thoát thân chính là mục đích em đã đạt được!” Lệ Xuân Hiểu ngẩng đầu lên, cười nửa miệng nhìn anh: “Anh Trì Kinh Hồng thân mến, vậy chắc anh cũng đoán được tại sao em muốn làm thế.”

Trì Kinh Hồng gục đầu xuống, chậm rãi nói.

“Xuân Hiểu, tôi và cô ấy gặp nhau vào năm mười hai tuổi, nhưng năm chúng tôi mười bảy tuổi lại bỏ lỡ, tôi cho rằng cô ấy đã chết, nhưng không ngờ năm hai mươi tám tuổi tôi đã gặp lại cô ấy, hiện tại, chúng tôi hai mươi chín tuổi, vỏn vẹn mười hai năm trời, một kiếp luân hồi, mười hai năm này chúng tôi đã luôn lãng phí rất nhiều thời gian, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, Xuân Hiểu, cô ấy là điều tôi lạc mất rồi tìm lại được, tôi không thể lại mất cô ấy lần nữa.”

“Cô ta là điều anh lạc mất rồi tìm lại được?” Giọng Lệ Xuân Hiểu run rẩy: “Vậy, Trì Kinh Hồng, còn tôi thì sao? Tôi là gì với anh đây?”

“Đúng thế!” Trì Kinh Hồng thở dài một hơi: “Em là gì với tôi đây? Khoảnh khắc cùng em kết hôn chẳng phải toàn là vì đứa bé sao, tôi không chán ghét em, thậm chí còn cảm thấy em thích hợp với tôi, tôi cũng không bài xích việc em là bạn đồng hành với tôi, nhưng Xuân Hiểu, thích hợp không có nghĩa là yêu!”

“Thích hợp không có nghĩa là yêu?” Lệ Xuân Hiểu cười cợt nhã: “Trì Kinh Hồng, những lời này tại sao anh không nói sớm hơn?”

Cô giơ tay lên, đem hết sức lực tát vào gương mặt xinh đẹp kia.

Sau tiếng “chát” vang lên là một sự im lặng chết người.

“Xuân Hiểu, lời tôi nói, cô đã quên rồi sao? Ngày thứ hai sau khi cô đuổi theo đến Ireland, tôi đã nhắc nhở cô, đừng lãng phí thời gian lên người tôi, tôi sẽ không yêu ai cả, tôi còn nói với cô nguyên nhân tôi đính hôn với cô chỉ vì một tấm hộ chiếu.”

Lệ Xuân Hiểu cười khổ, đúng vậy, nên trách ai đây, người đàn ông này ngay từ đầu đã nhắc nhở cô, lúc trước, chỉ là, cũng không biết lòng tin từ đâu sinh ra, cho rằng dựa vào dụng mạo của bản thân, dựa vào tình yêu của cô dành cho anh, cuối cùng cô sẽ có kết cục mình mong muốn.

“Đúng vậy! Đều là lỗi của tôi, sao tôi có thể ngu ngốc như vậy, tôi thật sự đã đánh giá quá cao bản thân, Trì Kinh Hồng, tôi thật sự đã đánh giá quá cao bản thân…”

Lệ Xuân Hiểu phát ra âm thanh mà ngay cả chính cô cũng cảm thấy chói tai. Sau đó, cô rơi vào một vòng tay ấp áp, một vòng tay mà cô luôn ngốc nghếch lưu luyến.

Anh chỉ ôm cô, không nói một lời.

Hồi lâu sau, Lệ Xuân Hiểu nói.

“Trì Kinh Hồng, nếu người đó là người khác, có lẽ, tôi có thể cố gắng hiểu, cố gắng tha thứ, nhưng chính vì người đó là cô ta nên tôi sẽ không tha thứ.”

“Trì Kinh Hồng, thời điểm anh và cô ta lén lút mờ ám trước mặt tôi và anh tôi, các người lúc đó có từng nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi chưa?”

Cơ thể người kia trở nên cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch tức thì, mất đi bình tĩnh và xa cách.

“Anh biết không?” Hiện giờ, ngay cả giọng nói cũng mất bình tĩnh.

“Thực ra, tôi biết từ lâu rồi. Tôi biết từ khi Tống Thư Nhiên vẫn còn sống, Trì Kinh Hồng, tôi thật không ngờ bản thân tôi cũng có tiềm năng trở thành diễn viên.”

“Cho nên, thu hồi ý nghĩ song túc song phi* của các người đi, chẳng phải anh đã sớm hiểu rồi sao? Trên đời này, từ trước đến nay không phải anh muốn thế nào thì liền thế đó.”

(*) Song túc song phi-双宿双飞: Phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau.

- Hết chương 67-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play