Tiễn các cô gái kia rời đi, Trì Kinh Hồng gối đầu trên đùi cô, cười thoải mái: “Hồng Nhạn, em thật biết chỉnh người, cung điện Buckingham? Đấu giá từ thiện? Con chó biết bơi? Louis? Sẽ không là Louis mà em từng nhắc đến đấy chứ?”
Trì Hồng Nhạn thập phần tức giận, sau đó lại vui sướng khi có người gặp họa: “Trì Kinh Hồng, anh đừng quá đắc ý, anh à, về sau nếu ở cùng em, anh có thể bị gán mác là ăn cơm nhuyễn* đấy.”
*Ăn cơm nhuyễn: ý chỉ nam nhân sống dựa vào nữ nhân.
“Anh vui vẻ chịu đựng.” Yên lặng một lát, anh nói.
Trì Hồng Nhạn ngây người.
Cuối cùng, đương nhiên nửa con cá cũng không câu được, bọn họ trên du thuyền ăn tối, sau đó, Trì Kinh Hồng ở trong phòng gọi video công việc, cô không dám quấy rầy anh, đi lên tầng trên của du thuyền.
Đêm từng chút một trở nên tối đậm, cách đó không xa những con thuyền bắt đầu sáng đèn, trên mặt biển mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn neon của đô thị bên bờ đối diện.
Trì Hồng Nhạn nhắm hai mắt, tận hưởng khoảnh khắc rời xa cuộc sống xô bồ, ầm ĩ, không lâu sau truyền đến cuộc trò chuyện của hai người đàn ông.
“Bố, người phụ nữ mà Trì tiên sinh đưa tới không phải là vợ anh ta. Con đã từng thấy vợ chồng Trì tiên sinh trên trang web, vợ anh ta còn xinh đẹp hơn cả người phụ nữ đó.”
“Chuyện đó không liên quan đến con.”
“Bố, mối quan hệ giữa Trì tiên sinh và người phụ nữ đó không hề đơn giản, tất cả mọi người đều nói Trì tiên sinh là người đàn ông tốt, nhưng thực ra anh ta đã đưa người phụ nữ khác rời bến sau lưng vợ mình, thậm chí con đã nhìn thấy họ…”
“Tiểu Vũ, câm miệng!” Người cha cực lực đè thấp giọng nói: “Có một số chuyện con đừng nên nói lung tung, thế giới của người giàu không phải thứ mà người bình thường như chúng ta có thể lý giải.”
Cô thu chân lại, gối đầu lên đầu gối mình, nghiêng nhìn mặt nước biển mênh mông. Tiếng bước chân nhẹ truyền đến.
“Sao vậy?” Khuôn mặt to lớn của Trì Kinh Hồng xuất hiện trước mặt cô, gần trong gang tấc: “Sao nhìn có chút không vui thế, nói cho anh biết, em khó chịu gì vậy?”
“Không có gì.” Nhếch miệng một cái: “Kinh Hồng, chúng ta trở về đi!”
Đêm đó, Trì Kinh Hồng ngoan ngoãn ôm cô ngủ, đơn thuần ngủ.
Lần này, cô dậy sớm hơn Trì Kinh Hồng, cô lén lút rời giường, cô muốn làm bữa sáng cho anh, làm bữa sáng cho Trì Kinh Hồng, nghĩ đến đây, Trì Hồng Nhạn vui vẻ mở cửa, cô muốn đi ra chợ mua nguyên liệu tươi theo sách hướng dẫn làm bữa sáng cho Trì Kinh Hồng.
Trì Hồng Nhạn kinh ngạc khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa kia.
“Lục bố, sao người lại ở đây?”
Người đàn ông kia ngượng ngùng cúi đầu: “Tôi đến gặp Trì tiên sinh, hơn bốn giờ, tôi… tôi đến là để xin Trì tiên sinh cho tôi một cơ hội, tôi không thể mất công việc này, Tiểu Vũ nó vừa mới vào đại học, anh trai của nó hiện cũng đang học đại học, vì vậy tôi rất cần công việc này.”
“Có phải người đã làm sai cái gì nên Kinh Hồng mới đuổi việc người?” Trì Hồng Nhạn nghi hoặc hỏi. Thoạt nhìn, Lục bố này là người cẩn trọng, đến cùng ông ấy đã làm chuyện gì mới khiến Trì Kinh Hồng không hài lòng?
“Là… Là…” Bả đầu của vị kia cúi càng thấp: “Trì tiên sinh nói cậu ấy không thuê người xuyên tạc.”
Ngẩng đầu lên, ông thành khẩn, mang theo ngữ khí cầu xin nói với cô: “Tiểu thư, xin cô hãy giúp tôi, Tiểu Vũ nó không hiểu chuyện, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa, xin cô hãy giúp tôi.”
Đợi sau khi Lục bố về, Trì Hồng Nhạn chậm rãi đi đến chợ.
Vừa đi chợ về, từ xa, liền thấy Trì Kinh Hồng vẫn đang nguyên mặc bộ đồ ngủ vội vàng chạy ra khỏi cửa, hốt hoảng chạy nghiêng ngả trước mặt cô.
“Trì Kinh Hồng, anh muốn đi đâu?” Trì Hồng Nhạn lớn tiếng kêu to: “Kinh Hồng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trì Kinh Hồng dừng lại. Sau đó, anh xoay người, chạy về phía cô, anh nắm lấy vai cô, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người: “Trì Hồng Nhạn, ai kêu em sáng sớm đã không thấy tăm hơi, ai cho phép em sáng sớm đã không thấy tăm hơi, em có biết….”
Em có biết sáng thức dậy không nhìn thấy em, anh đã có bao nhiêu kích động, em có biết Trì Kinh Hồng mắc chứng sợ hãi khi Trì Hồng Nhạn biến mất, sợ cô sẽ lại biến mất, luôn sợ rằng cô sẽ lại biến mất…
Cho nên, anh luôn nhắn tin hỏi cô, “Ở đâu?” Người biên tập cũ cũng hay nhắn tin hỏi cô, “Cô đang ở đâu?”
Nhìn thứ cô đang cầm trong tay, Trì Kinh Hồng oán hận trong lòng, quên đi, trở về đi!
Trì Hồng Nhạn lặng lẽ liếc nhìn Trì Kinh Hồng một cái, mang nhầm cả dép, một chiếc của anh, một chiếc của cô, nói vậy, Trì Kinh Hồng lại cho rằng cô chạy trốn sao? Cái đồ ngốc này. Anh ở đây sao cô nỡ bỏ đi chứ!
Nhìn loại tình huống này xảy ra, toàn bộ tình cảm trong lòng cô bất ngờ cuồn cuộn dâng lên, cô vươn tay nắm tay anh. Ngón tay cô quấn lấy ngón tay anh, quấn chặt khiến cô nhớ đến những chiếc nút áo sườn xám mà cô từng mặc, đan lấy nhau giống như thắt dây leo trong tình yêu.
“Kinh Hồng, đừng đuổi việc ông ấy, em cảm thấy ông ấy rất tốt.”
“…..”
“Kinh Hồng, em đã nói là sẽ không nói bỏ đi liền bỏ đi nữa! Em sẽ không chạy trốn chỉ vì một vài câu nói tùy tiện của người khác, anh ở đâu em liền ở đó.”
“Thật sự không chạy trốn nữa.” Cô giơ tay: “Em cam đoan. Em thề.”
Trì Kinh Hồng cầm túi đồ trong tay cô, nắm tay anh thay vào đó: “Về sau, nếu có ai nói điều bừa bãi nào đó không cần để ý tới hắn, chỉ cần bịt tai lại, trong lòng nghĩ đến việc của chúng ta là được.”
“Em biết rồi. Vậy ông ấy?”
“Được rồi, đợi anh gọi điện thoại.”
“Kinh Hồng, anh không thấy khó chịu sao? Anh có thấy lạ không?”
“Khó chịu? Anh nên cảm thấy là lạ sao?”
“Không có, không có…”
Trì Hồng Nhạn vừa nói vừa mỉm cười với anh, có hai người khách đi ngang qua còn liên tiếp quay lại nhìn hai người họ mỉm cười.
Sự thật là —- Trì Hồng Nhạn đã chứng minh lần thứ 100 rằng ở phương diện nấu ăn, bản thân cô một điểm thiên phú cũng không có, nhìn nồi cháo bị cháy, Trì Hồng Nhạn nhíu mày, ngượng ngùng đối mặt với vẻ mặt xem kịch vui của Trì Kinh Hồng: “Em… trước đây em đã từng làm, hương vị khi đó còn rất ngon!”
“Trước kia từng làm, làm cho ai?” Giọng Trì Kinh Hồng thoáng chốc trở nên thô hơn, một mực nghĩ rằng đáp án của Trì Hồng Nhạn có thể là hắn ta, con sâu gọi là ghen tị lại kêu gào.
“Cho những cụ sống trong viện của em.” Tuy nhiên, Trì Hồng Nhạn không dám nói rằng trong đó, có một số cụ đã mất đi vị giác, những cụ ông và cụ bà không mất đi vị giác còn lại nhìn cô và nói họ muốn ăn món của cô làm, nhưng khi vừa ăn nó họ lại cau mày sầu khổ, cuối cùng mọi người đều nhất trí cho rằng trù nghệ của cô giống như vận may trên bàn cờ bạc, nói cách khác trù nghệ nấu ăn của cô hoàn toàn phụ thuộc vào ăn may.
Xem ra, hôm nay vận khí của cô không tốt. Cô vừa mới định đem bát cháo kinh khủng đó đi bỏ thì đã bị Trì Kinh Hồng mang đi.
Cô không vì hắn ta mà nấu này nọ, nhận thức này đủ để khiến cho món cháo của Trì Hồng Nhạn trở thành món ngon trên thế giới.
Nhìn thấy Trì Kinh Hồng đem cháo của cô nhét hết vào bụng mình, Trì Hồng Nhạn nghiêng đầu, tên ngốc này, thật ngốc, ngốc đến nỗi khiến cô không biết phải làm sao.
Ngồi trên đùi Trì Kinh Hồng, sát người vào anh, hôn nhẹ lên thái dương của anh: “Kinh Hồng, tối qua anh không ngủ phải không? Hả?”
Kinh Hồng của cô đã thức đến nửa đêm, trời gần về sáng mới chợp mắt.
“Khụ, khụ …” Trì Kinh Hồng vừa định nói vài lời ngoài miệng, hai quả bóng mềm mại trên ngực Trì Hồng Nhạn đã dán lại, chọc anh tình mê ý loạn một hồi, tay anh không tự chủ đặt lên lưng cô.
“Em không mặc gì bên trong liền ra đi ngoài?” Trì Kinh Hồng bắt đầu gào rít lên.
“Lúc đi ra ngoài em đã mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài.” Trì Hồng Nhạn lắc đầu với vẻ chuyện bé xe to của Trì Kinh Hồng: “Mặc áo khoác dày thì không thấy đâu.”
“Vậy cũng không được. Nếu em đến nơi đông người, nếu xung quanh đều chật chội…” Dưới biểu hiện kìm được cười trên khuôn mặt Trì Hồng Nhạn khiến giọng của Trì Kinh Hồng ngày càng trở nên thiếu tự tin.
Trì Hồng Nhạn ghé vào lỗ tai anh hà hơi: “Kinh Hồng, anh còn muốn đem thời gian lãng phí vào nói chuyện này sao? Hử?”
Vừa dứt lời, cơ thể cô liền bay lên trên không, sau đó bị ôm lên lầu, họ quấn quýt trên giường cho đến bữa tối.
Người đàn ông thỏa mãn ghé vào người phụ nữ đang mệt mỏi nằm trên giường nói, “Được rồi, để chiêu đãi em, chúng ta đi ăn một bữa lớn đi.”
Một chiếc gối bị ném qua.
Màn đêm buông xuống, Trì Hồng Nhạn kéo Trì Kinh Hồng đến một nhà hàng trên đảo, nơi vừa có thể dùng bữa vừa thưởng thức cảnh đẹp khó tìm của biển đảo.
Nơi này vẫn như vậy, Trì Hồng Nhạn gắp hải sản trong đĩa của mình vào đĩa của Trì Kinh Hồng, không biết có phải do gần ven biển không, hình như loại món ăn nào cũng có hải sản.
Tuy nhiên, Trì Kinh Hồng thực sự biết thưởng thức, bất kể nơi này là nhà hàng cao cấp, hay những ánh mắt ngưỡng mộ từ các quý bà quý cô có mặt, anh đều không cựu tuyệt ăn một cách rất thích thú.
Chuyện này, Trì Hồng Nhạn nghĩ, xong rồi, hình như Trì Kinh Hồng lại sắp biến thành ngài ăn cháo nhuyễn nữa rồi.
Ăn được một nửa, Trì Hồng Nhạn liền ăn không vô, cô chống tay lên cằm nhìn cách ăn uống tao nhã có một không hai của Trì Kinh Hồng, trong lúc ăn anh thỉnh thoảng lại mỉm cười với cô, giống như đang rất hưởng thụ bộ dáng nhìn anh chảy nước miếng của cô.
Đôi mắt của Trì Kinh hồng vừa dài và vừa hẹp, sau khi trưởng thành thì thâm thúy và quyến rũ hơn, nhất là khi cười sẽ rộ lên vẻ quyến rũ câu hồn, khi không cười thì ánh mắt rượu say lòng người, là biển sâu trong đêm thâm trầm.
Người đàn ông đối diện tao nhã lấy khăn ăn lau khóe miệng, sau đó anh gọi người phục vụ lại hỏi khăn ăn.
Anh cầm khăn ăn dịu dàng lau miệng cho cô, sau đó cười nhẹ: “Cô ngốc, sao nước miếng của em nhiều thế.”
Xấu hổ nhìn xung quanh, Trì Hồng Nhạn đỏ mặt, cô nào có chảy nước miếng cơ chứ?
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Trì Hồng Nhạn liền thưởng cho Trì Kinh Hồng một cái đánh nhỏ, định cho anh cái thứ hai. Đột nhiên, một giọng nói phát ra.
“Trì Kinh Hồng, là Trì Kinh Hồng!”
- Hết chương 46-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT