Trong phòng làm việc cũ của Trì Thanh Dương, Trì Hồng Nhạn đang ngồi trên chiếc ghế mà ông thích ngồi, đeo mắt kính của ông.“ Kinh Hồng, ông mất rồi.” Trì Hồng Nhạn khó khăn nói.
“ Anh cũng đoán được rồi.” Trì Kinh Hồng cảm thấy trong lòng ảm đạm, lúc đó, không biết ông liệu có thất vọng về anh lắm không, chắc ông đã nhìn thấy được sự lỗ mãng và hờ hững của thời niên thiếu của anh chứ?
“ Ông, nhất định thất vọng về anh lắm đúng không?”
“ Không.” Trì Hồng Nhạn nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh của ông khi sắp qua đời: “ Mấy ngày hôm đó, ông ngoại thường xuyên nhắc tới việc này, đáng tiếc là, Kinh Hồng nhà chúng ta không ở đây.”
Lúc đó, có lẽ ông cũng đoán được rằng thời gian của mình sắp cạn kiệt chứ nhỉ? Nhắm hai mắt lại, lúc đó, vì sao mình lại không hiểu chứ? Nếu hiểu được thì tốt biết bao nhiêu. Nếu hiểu được, cô sẽ đối xử với ông thật thật tốt nữa. Từng giây từng phút đều ở bên ông, từng giây từng phút nói với ông rằng cháu yêu ông nhiều lắm. Cô sẽ không rời xa ông, sẽ uy hiếp ông nếu dám rời xa cô, cô sẽ ngày ngày ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp rồi cùng lũ quỷ ngoại quốc hay bội ước đó hẹn hò lêu lổng. Như vậy? Có phải ông sẽ luyến tiếc không rời đúng không? Vì cháu gái của ông vẫn cần ông bên cạnh dạy dỗ.
Trì Kinh Hồng tháo chiếc kính Trì Hồng Nhạn đang đeo ra, quả nhiên, hai hàng mi của cô đã thấm ướt.
“ Hồng Nhạn, anh huýt sáo cho em nghe nhé?” Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Gió đêm nhẹ nhàng lay động rèm cửa, Trì Kinh Hồng bắt đầu húy sáo giai điệu của bài “Castle in the sky.”
Sau khi chờ cô hoàn toàn ngủ say, Trì Kinh Hồng ôm cô về phòng của cô, vừa đặt cô xuống giường, cô liền thu mình lại thành một con tôm nhỏ, thói quen này vẫn giống như trước đây.
Trì Kinh Hồng nhẹ nhàng nằng xuống bên cạnh cô, ngay sau khi anh nằm xuống, cô lập tức tiến lại sát vào anh, vùi đầu vào trong lòng anh, tay hơi nắm chặt lấy cổ áo anh. Có một cảm giác gọi là ghen tị sâu trong lòng anh đang kêu gào, có phải trong nhiều đêm, cô cũng nép vào lòng anh ta như thế không?
Bất chợt, Trì Hồng Nhớ tới người đàn ông tên Tống Thư Nhiên kia, người đàn ông đó ôn nhu như nước, tốt bụng, thân thiện, có thể bởi do anh ta là một bác sĩ nên mới khiến cho người khác cảm giác không tự chủ được mà tin tưởng vào anh ta.
Hơn nữa, Tống Thư Nhiên yêu vợ anh ta một cách sâu sắc, Hồng Nhạn là vợ của Tống Thư Nhiên, cái danh xưng này khiến anh giống như bị dao đâm vào tim mỗi khi nghĩ tới. Họ là cặp vợ chồng hợp pháp và nhận được sự chúc phúc của mọi người…
Thở dài một hơi, anh tự nói với chính mình, Trì Kinh Hồng, không phải mày cũng là chồng của người khác sao?
Điện thoại anh vang lên ngay lúc này, không cần nghĩ cũng biết ai gọi tới, anh với tay, tắt điện thoại đi.
Khi tỉnh dậy, bên người Trì Hồng Nhạn đã trống không, cô bỗng cảm thấy trong lòng phiền muộn vô cớ. Tối hôm qua, cô biết Kinh Hồng nằm cạnh người cô cả đêm, dưới che khuất của màn đêm, cô vuốt ve khuôn mặt mà cô xa cách đã lâu. Cô tự nhủ với mình răng đêm hôm qua là đêm mà Chúa đã dành riêng cho Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn. Sau đó cô tự nói rằng, sáng ngày mai, hai người họ sẽ trở lại trạng thái ban đầu, cô là vợ của Tống Thư Nhiên, còn anh là chồng của Lệ Xuân Hiểu.
Nhưng rồi, vẫn cứ thế mà lạc mất.
Sau khi rửa mặt chải tóc xong, Trì Hồng Nhạn bước ra khỏi phòng, có tiếng động vang lên từ phòng bếp, cô không khỏi sững sờ: “ Kinh Hồng, sao anh lại ở đây?”
“ Bỏi vì em ở đây!” Anh dùng bàn tay đang sạch của mình xoa đầu cô.
Một câu trả lời hết sức đơn giản, mới sáng sớm thôi nhưng đã khơi dậy nỗi ngọt ngào nhưng chua xót của cô.
Ấn cô ngồi xuống ghế tự bên bàn ăn, Trì Kinh Hồng nở một nụ cười thật đẹp: “ Được rồi, thưa chủ nhân, người hầu chăm chỉ của ngài đã chuẩn bị bữa sáng cho ngài đây rồi!”
Trì Hồng Nhạn ngây người nhìn anh, lúc này Trì Kinh Hồng đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, xắn đến cổ tay, mái tóc buông lòa xòa trên trán. Thứ ánh sáng trong lành độc nhất vô nhị đang toát ra từ nụ cười của anh, thứ ánh sáng ấy như đám mây đầu tiên xuất hiện sau cơn mưa.
Kinh Hồng thật đẹp trai, đẹp đến mức dù ngắm lâu đến mấy vẫn thấy chưa đủ, Kinh Hồng là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đẹp trai nhất thế giới.
“ Không ăn sao? Đây là bữa ăn ấm áp mà Trì Hồng Nhạn thích đấy.” Trì Kinh Hồng không nhịn được mà lắc đầu.
“ Sắc đẹp có thể thay cơm.” Cô ngây ngốc trả lời.
Khuôn mặt ngẩn ngơ của Trì Hồng Nhạn còn mang theo nét ngây ngô chấp nhất của thời thiếu nữ, khiến trái tim anh ngập tràn ấm áp.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trì Kinh Hồng đem một phần văn kiện tới trước mặt Trì Hồng Nhạn.
“ Đây là gì?” Trì Hồng Nhạn nghi hoặc mở nó ra.
Trong đó có một bản thỏa thuận ly hôn, cô sững sớ giơ nó lên: “ Kinh Hồng, ý anh là gì?”
“ Đó là thỏa thuận ly hôn giữa em và Tống Thư Nhiên. Em chỉ có trách nhiệm là ký vào đấy, phần còn lại để anh lo. Sau đó, khi về anh cũng sẽ đưa đơn ly hôn với Xuân Hiểu. Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây.”
Trì Kinh Hồng chậm nói rõ từng chữ một, giọng điệu bình tĩnh như thể đang nói chuyện thời tiết với cô.
Tờ đơn ly hôn ấy vô lực rơi xuống đất, Trì Hồng Nhạn tựa tay lên tay vịn của ghế.
“ Kinh Hồng, có một số thứ, khi đã bỏ lỡ rồi thì chúng ta muốn quay lại cũng không được.”
Giọng điệu bình tĩnh của Trì Hồng Nhạn cùng sự từ chối hết lần này đến lần khác của cô khiến anh hoảng loạn và mất đi tự tin.
“ Trì Hồng Nhạn, cái gì mà bỏ lỡ chứ, cái gì mà không thể quay về chứ, tất cả đều chỉ là cái cớ thôi! Chẳng thà nói là em luyến tiếc Tống Thư Nhiên đi, có phải, em yêu hắn rồi đúng không?”
Hai tay siết chặt, hít một hơi thật sâu.
“ Những điều này, em định không nói ra! Trì Kinh Hồng, lúc trước người nói thích Mai Nặc là anh, người kết hôn trước cũng là anh, anh còn không biết sao? Sau lần ghép tim thứ hai, em đã quay lại. Gạt bác sĩ, gạt ông ngoại, vội vã, nóng lòng muốn quay lại bên anh dù chưa hoàn toàn bình phục. Vào lần sinh nhật thứ hai tư của chúng ta, lúc đó em suýt chết, nhưng khi quay trở về thì em nghe được gì chứ? Cánh cửa ngôi nhà của chúng ta bị khóa chặt. Những người hàng xóm xung quanh nói anh đã lâu rồi không quay lại. Sau đó, Mai Nặc, bạn cùng lớp anh nói với em rằng anh đã vứt bỏ cô ấy từ lâu để đi với một cô gái xinh đẹp và giàu có hơn, cô gái ấy còn mang thai con của anh nữa.”
“ Không, Hồng Nhạn, Mai Nặc đã lừa em, anh không làm thế!” Trì Kinh Hồng lẩm bẩm, tại sao lại có thế như vậy được? Tại sao lại có thể như vậy được chứ?
“Giờ nói thì có ích gì nữa chứ? Thực tế, anh thật sự đã kết hôn trước em. Em cũng biết được rằng anh và cô ấy từng có với nhau một đứa con, hơn nữa, em cũng biết, anh đối xử rất tốt với cô ấy!”
“ Tống Thư Nhiên, người đàn ông ấy là người mà em nên yêu! Khi ông em qua đời, là anh ấy, là anh ấy luôn ở bên cạnh em, trong thời điểm mà em tuyệt vọng, anh cũng biết ông nội đại diện cho điều gì trong lòng em rồi mà. Đó là bố, là mẹ, là thầy của em, là chỗ dựa vững chắc nhất của em. Nhưng rồi có một ngày ông đột nhiên biến mất, thậm chí còn không cho em thời gian để nói lời tạm biệt, thế giới của Trì Hồng Nhạn cứ thế sụp đổ. Nhưng may là, còn có Tống Thư Nhiên. Ông luôn hy vọng rằng Tống Thư Nhiên sẽ trở thành người bạn đồng hành của em, chính anh ấy là người đã luôn nắm chặt lấy bàn tay em.”
Nói đến đây, Trì Hồng Nhạn bắt đầu bật khóc.
“ Còn anh khi đó lại ở một nơi khác, ở bên cạnh người phụ nữ được gọi là vợ anh. Thật trùng hợp, cả em và cô ấy đều mất đi người thân yêu nhất trong cùng một ngày. Nhưng khi em cần anh nhất, anh lại ở bên cạnh cô ấy.”
Cho tới lúc này, Trì Kinh Hồng cảm thấy tất thảy đều vô ích. Số phận đã hết lần này tới lần khác trêu đùa họ.
“ Anh xin lỗi... Hồng Nhạn...” Anh xin lỗi Hồng Nhạn vì lúc đó đã không thể ở bên em, nếu có thể thì anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, đánh đổi tất thảy để nhận về một kết quả khác, chỉ cần khi đó anh có thể ở bên cạnh cô.
Trì Hồng Nhạn tiếp tục nói: “ Người đàn ông tên Tống Thư Nhiên ấy thực sự là một tên ngốc, ngốc đến mức làm em rơi nước mắt. Anh biết trái tim thứ hai của em đến từ đâu không? Chủ nhân của trái tim thứ hai là bệnh nhân của bệnh viện họ, cô gái ấy bắt đầu nằm trên giường bệnh từ năm sáu tuổi, nằm ở đấy được mười lăm năm. Cuối cùng, bệnh nhân ấy xin bố cô ấy cho cô ấy được chết trong thanh thản bởi đã quá chán ghét việc bản thân mình ngày ngày không thể nhúc nhích hay cử động được. Tống Thư Nhiên đã lén tiếp xúc với bệnh nhân ấy, cũng không biết anh ấy làm thế nào mà đã thuyết phục được cô ấy hiến tim cho em. Nhưng yêu cầu duy nhất mà cô ấy đưa ra là phải thuyết phục được bố cô ấy đồng ý. Anh cũng biết việc này đối với một người bố thống khổ đến cỡ nào rồi đấy. Anh ấy mỗi ngày đều đi tới nông trường của người bố đó làm việc giúp, mặc cho ông ấy mỗi lần uống say đều đấm, đá anh ấy không thương tiếc.”
“ Cuối cùng, Tống Thư Nhiên vẫn thuyết phục được người bố ấy, có biết anh ấy thuyết phục bằng cách nào không? Người bố ấy nói rằng muốn anh ấy dùng giác mạc để đổi lấy trái tim của con gái ông ấy. Lúc đó, anh ấy đã đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì thế. Tống Thư Nhiên đã khiến ông ấy cảm động, vì thế mà em có thể hoàn thành ca ghép tim thứ hai. Sau đó, bệnh viện cũng biết chuyện này, sau đó nữa, anh ấy bị bệnh viện cho thôi việc. Anh cũng biết rồi ấy, trong ngành ý,việc này là đại kỵ. Cũng bắt đầu từ lúc đó, việc xử lý theo cảm tính cũng như sự thiếu chuyên nghiệp của Tống Thư Nhiên trở thành trò cười trong giới y khoa lúc bấy giờ. Nhưng anh ấy chưa từng quan tâm tới điều đó mà mỗi ngày đều luôn tươi cười trước mặt em.”
“ Vì thế mà, Kinh Hồng, chúng ta không còn có thể nữa rồi. Em có thể phản bội bất cứ ai trên thế giới này, nhưng sẽ không phản bội Tống Thư Nhiên.”
Trì Kinh Hồng nở nụ cười, một nụ cười muôn phần buồn bã, anh nói.
“ Vậy còn anh thì sao? Những gì anh đã phải trả giá vì em thì sao? Em luôn tự mình quyết định mọi chuyện, trói buộc anh và em lại với nhau, dụ dỗ anh yêu em, rồi bỏ rơi anh và tự cho mình là đúng khi tự ý rời đi, rồi lại tự cho mình là đúng khi bắt anh phải chờ đợi. Được rồi! Em muốn anh chờ, anh sẽ chờ, ai bảo anh yêu em đến thế cơ chứ! Nhưng kết quả của sự chờ đợi đó là gì? Bức thư mà em để lại đấy như thể nhấn chìm anh xuống mười tám tầng địa ngục.”
“ Nhưng mà anh không tin mấy lời ma quỷ đấy trong bức thư của em. Anh luôn tin rằng em sẽ quay về, nhưng em thì không. Vào năm hai mươi hai tuổi, anh quyết định đến Ireland để tìm em. Nhưng ai ngờ được là visa của anh liên tục bị từ chối. Cũng phải! Đương nhiên là sẽ bị từ chối rồi, một thanh niên nghèo dù có học giỏi cỡ nào đi chăng nữa, hằng năm đều nhận được học bổng thì có ích gì? Người ta liên tục dùng đủ loại lý do để từ chối anh. Anh bỗng nhận ra rằng,việc xin visa còn khó hơn lên trời.”
“ Lúc đó,ông không để lại tiền cho anh sao?” Trì Hồng Nhạn trầm giọng hỏi.
“ Tiền? Em nghĩ anh sẽ muốn số tiền đó sao? Trong thời điểm mà anh tuyệt vọng nhất, bố của Xuân Hiểu đã tìm tới anh. Ông ấy nói rằng ông ấy có thể thỏa mãn mọi mong muốn của anh miễn là anh phải ở bên con gái của ông ấy. Vì thế mà anh đã nói rằng anh muốn lấy được visa đi đến Ireland một cách nhanh nhất. Ba ngày sau, anh lấy được nó. Trước khi đi, anh và Xuân Hiểu tổ chức lễ đính hôn, lúc đó, anh coi tất cả như một trò đùa. Anh nghĩa rằng nếu mình có kết hôn thì người đó cũng chỉ là em thôi. Ai ngờ đâu được là ngay ngày hôm sau cô ấy theo chân anh tới đó. Trở thành bạn học của anh, trở thành hàng xóm của anh, mặc cho anh ác khẩu, khiêu khích tới đâu, cô ấy cũng mặc kệ.
“ Mà lúc đó, anh có muốn quan tâm cũng không được. Ở cái đất nước tên Ireland kia, chỉ cần có chút thời gian thôi là anh đi tìm em ngay, tìm em một cách điên cuồng. Hai năm sau, anh bắt đầu có chút tuyệt vọng. Cuối cùng, ở trong một bệnh viện, người ta nói với anh rằng có một cô gái người Trung Quốc đến đó làm phẫu thuật ghép tim, nhưng thật không may, cô gái đó cuối cùng cũng không qua khỏi. Cô ấy mất khi còn chưa tròn hai mươi tuổi. Một số đặc điểm ngoại hình và thói quen của cô ấy được họ miêu tả lại khá giống với em. Họ cũng đồng ý là sẽ đưa hồ sơ bệnh án của cô ấy cho anh, nhưng anh lại bỏ chạy đi mất, anh sợ, anh sợ rằng cái hồ sơ bệnh án kia có viết tên của em, cho nên, anh đã bỏ chạy.”
“ Hôm đó, anh uống say. Sau đó, Xuân Hiểu xuất hiện trước mặt anh với một bộ quần áo giống hệt em. Hôm đó, anh đã ở cùng với cô ấy. Sáng hôm sau, khi nhìn rõ người đang nằm cạnh anh là ai, anh cảm thấy như Chúa lại đùa cợt với anh lần nữa. Ba tháng sau, Xuân Hiểu mang thai, khi xem sinh mạng bé nhỏ đang chuyển động trên máy móc của bác sĩ, anh nghĩ, cứ như vậy cũng được.”
“ Anh đã đặt tên cho đứa bé ấy là Trì Vọng, anh đã thề rằng anh sẽ dành thật nhiều tình yêu cho đứa trẻ đó, cho nó cái tên Trì Vọng, nhưng mà, ai biết được, anh thậm chí còn không giữ được nó.”
Trì Hồng Nhạn cũng không thể nhịn nổi nữa, cứ thế chạy tới ôm lấy Trì Kinh Hồng.
- --------------------------------
Hết chương 34
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT