Mày học hết cấp ba là được khỏi cần học đại học. Tiền này tao mang đi trả nợ nếu không người ta sẽ giết tao. Mà người ta giết tao mày sống yên ổn được à? Mày nỡ lòng nhìn mẹ mày bị dồn vào con đường chết à? – Không, mẹ không được làm như thế, mẹ trả lại tiền cho con. – tôi vẫn cố chấp lao vào, thế nhưng mẹ lại lần nữa vung tay vả tôi đáp lại. – Mày đừng để tao phải điên tiết lên, tiền này là coi như tiền mày trả tao bao năm nuôi mày ăn học. Bao năm nuôi tôi ăn học? Tôi không sao nhẫn nhịn mặc cho cái tát vừa rồi khóe miệng đã bật máu túm lấy người mẹ đáp lại: – Mẹ nuôi con ăn học? Gần mười tám năm nay mẹ chưa từng gửi cho ngoại đồng nào, mỗi lần mẹ về đều mang tiền của ngoại đi, lấy cả tiền của con mang đi. Mẹ nói ra câu ấy mà mẹ không nghĩ xem mẹ đã làm gì suốt từ khi con sinh ra à? – Mày ngậm mõm ngay cho tao? Ai dạy mày ăn nói xấc xược như thế với tao? Tao có thế nào cũng mang nặng đẻ đau đẻ mày ra. Tao có làm gì mày cũng không có cái quyền nói tao như thế! Giờ mày đang được nghỉ hè, mấy tháng hè mày làm cật lực mà kiếm lại tiền, bảo bà Tuyết cho mày làm cả sáng nữa đi, số tiền này mày phải đưa tao giả nợ.