Chạng vạng hôm kia Lam Vong Cơ mới về. Ánh hoàng hôn chiếu những mảng màu rực rỡ nồng đậm lên dãy tường trắng của Vân Thâm Bất Tri Xứ, khi y đến Tĩnh Thất Nguỵ Vô Tiện đang ngủ, nửa khuôn mặt bị che khuất trong ráng chiều màu cam đỏ, tiếng hít thở nhẹ kéo dài, sắc mặt cũng hiện ra vẻ an bình.
Khi y ở bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện mặc dù không tới nỗi mỗi ngày viết cho y một lá thư, nhưng có chuyện gì xảy ra đều viết cho Lam Vong Cơ xem, trong đó nói nhiều nhất là Lam Vân Hằng trông coi hắn chặt chẽ như thế nào, uống trà không thể quá lạnh, nằm dài trên bàn không thể quá lâu, ăn uống càng là thanh đạm vô cùng. Nguỵ Vô Tiện nửa thật nửa giả oán giận, chữ viết gần như bay lên dưới ngòi bút, đến khi Lam Vong Cơ đọc, chỉ có thể đọc hiểu được hơn phân nửa, non phân nửa còn lại đành phải dựa vào suy đoán.
Trong đó có một điểm, hắn chưa từng viết, nhưng Lam Vong Cơ biết – nếu Nguỵ Vô Tiện ngủ, cho dù là ngủ đến khi nào, Lam Vân Hằng chắc chắn sẽ không đánh thức hắn dậy.
Lam Vong Cơ ở trước giường cúi người, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng gọi: "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện mơ màng cọ cọ vào lòng bàn tay y, trong họng phát ra tiếng rầm rì nho nhỏ, cũng không mở mắt.
Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, nói: "Chiều tà rồi, nên thức dậy".
Hồi lâu, mắt Nguỵ Vô Tiện lần này mới hé ra một đường, lại bị nắng chiều chói vào phải nheo mắt lại. Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ nhàng che trên mắt hắn, Nguỵ Vô Tiện siết mạnh lấy tay y, mắt nhập nhèm khẽ nói: "..... Lam Trạm? Ta không phải đang nằm mơ chứ ...."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT