Cho đến khi mang thai tháng thứ ba, Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa cảm thấy có gì khác thường.
Ôn Tình lúc rảnh rỗi lại bắt mạch cho hắn, mỗi sáng sớm mang cho hắn một chén thuốc, Ôn Uyển nhảy nhót đôi chân ngắn ngủn, giám sát hắn uống xong thuốc, một ngụm cũng không được nhổ ra. Loạn Tán Cương cho đến thành Di Lăng cũng không mua được dược liệu gì tốt, làm khó thần y vùng Kỳ Sơn không bột phải gột nên hồ, thuốc đó vừa đắng vừa ghê, khó uống đến mức khé cổ, Nguỵ Vô Tiện cũng không hỏi thứ mình đang uống là cái gì, uống xong cào cổ họng hai cái rồi cào lên bàn hai cái, việc giám sát hôm đó coi như thông qua.
Trừ chuyện đó ra, Nguỵ Vô Tiện nên chạy thì chạy, nên nhảy thì nhảy, nên ăn nên uống đều không quên, có khi cứ ở trên giường đá trong Phục Ma động, ôm sách cổ hoặc pháp khí bắt đầu nghiên cứu, khi ra khỏi động không phải quá nửa đêm, bầu trời đầy sao, thì cũng là rạng sáng ngày hôm sau.
Dần dần đông đi xuân đến, ngọn nến cuối cùng trong Phục Ma động cháy đến hết, Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, nghe bên ngoài có mấy con chim không biết từ đâu đến hót líu lo.
Hắn đi ra ngoài động, xa xa thấy Ôn Uyển, bị trồng trong ruộng củ cải cách đó non nửa khắc, đang bò ra khỏi cái hố trồng củ cải của nó. Nguỵ Vô Tiện trêu đùa đứa nhỏ, đất ở đó rất tơi xốp, đứa nhỏ vặn vẹo vài cái, thế mà đã chui ra được hơn phân nửa.
"Nè!" hắn gọi, "Ngươi đừng leo ra nha! Leo ra rồi sẽ không cao được!"
Hắn vừa kêu, vừa nhấc chân đi về hướng đó, không ngờ vừa dợm bước, đột nhiên cảm thấy ở bụng dưới giống như bị người ta đạp cho một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT