Nguỵ Vô Tiện gặp lại Lam Vong Cơ, đã là hai tháng sau đó.
Vùng phía bắc đã kết thúc mùa đông tuyết rơi, Vân Mộng dần dần đi vào hàn nguyệt cũng khá lạnh. Lam Vong Cơ đi trên đường, dọc đường bị các đại cô nương, tiểu thư lần lượt ném đầy một ngực những bông hoa tứ quý.
Sau đó một đoá thược dược màu hồng phấn, chuẩn xác, hạ xuống sát bên tóc mai của y, cánh hoa mềm mại của đoá hoa dường như sượt qua gò má y. Lam Vong Cơ giơ tay lên đón lấy, đoá hoa được y nâng trong lòng bàn tay, sau đó ngửa đầu nhìn lên, thân ảnh mặc hắc y trên lầu tựa tay vào bậu cửa sổ, một tay chống má, một tay cầm rượu, kêu y lên lầu.
Căn phòng mà Nguỵ Vô Tiện đặt nằm trong một con hẻm bán rượu sâu thẳm, tuy nói sát đường, nhưng từ dưới đất phải đi một hồi mới có thể đi lên. Tiểu nhị đưa khách tới cửa, Lam Vong Cơ đẩy cửa bước vào, rèm che tầng tầng lớp lớp ở trước người, y đưa tay vén tấm rèm hạt châu, nhìn thấy trước mắt một gian phòng rất rộng, một giọng nói nhừa nhựa cất lên: "Người đẹp vén rèm châu ---"
Nguỵ Vô Tiện không biết đã đóng cửa sổ từ khi nào, bốn năm thiếu nữ ríu rít dán sát bên người, tấm rèm trong phòng vẫn hơi dập dờn. Lam Vong Cơ đi đến trước người hắn, hắn buông vò rượu tròn ủm xuống, nói tiếp câu trước: "--- hàng vạn người biến mất".
Nói xong, quay đầu cười hỏi: "Các ngươi nói xem, đây là vì cái gì chứ?"
Đám đại cô nương, tiểu thư kia cười giòn giã, không làm gì khác ngoài mấy câu nói linh tinh "Rất lạnh lùng", "Rất im lìm", "Quá cứng nhắc".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play