“Nếu không phải tôi bị tiền mê hoặc tâm trí, con trai cả và cháu trai của tôi cũng sẽ không chết như vậy!” Nói xong ông vừa khóc vừa kể lại nguyên do sự việc.

Hoá ra vốn chẳng có chuyện hồ ly báo ân nào cả, chuyện này là do cha của Triệu Nga dựng lên mà thôi.

Trên đường chạy nạn, anh cả Triệu Nga phát hiện thấy một ngôi mộ, và đã trộm tiền từ trong ngôi mộ đó ra.

“Lúc ông đào mộ, có gặp phải thứ gì bất thường không?” Mã Bán Tiên đột nhiên hỏi.

Người cha nghĩ đến gì đó, gật gật đầu, như kẻ mất hồn nói: “Lúc đào mộ thì không có gì bất thường cả, chỉ là lúc chúng tôi ôm đống bạc đó quay về, nhìn thấy bên đường có một con hồ ly màu đen đang ăn xác người.”

“Con trai cả của tôi cảm thấy không may mắn, thế là nó cầm một hòn đó đập chết con hồ ly đó.”

“Chẳng trách, hoá ra chuyện là như vậy.”

Mã Bán Tiên nhìn ông ấy, thở dài một hơi nói: “Con trai ông đập chết hồ ly, bị nó báo thù, chết cũng không oan uổng.”

“Có điều.” Mã Bán Tiên ngừng lại một lúc, nhìn cha Triệu Nga rồi nói: “Cả nhà con trai cả của ông đã chết hết rồi, tiếp theo sẽ đến lượt nhà ông.”

“Tại sao?” Cha của Triệu Nga ngẩn người, nước mắt lưng tròng nói: “Mạng của con trai cả và cháu trai tôi lẽ nào vẫn chưa trả đủ sao?”

Mã Bán Tiên ẩn ý nói: “Nợ hắn hắn trả, nợ ông ông trả.”

Cha Triệu Nga kinh ngạc thất sắc, quỳ rạp xuống đất cầu xin Mã Bán Tiên cứu mạng.

Nếu như là một đại sư ra vẻ đạo mạo, nhất định sẽ nhân cơ hội này đòi một khoản tiền lớn, nhưng Mã Bán Tiên lại không đòi hỏi gì cả, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức sau đó quay người rời đi.

Tối đó, trong ngôi làng vốn dĩ rất yên tĩnh đột nhiên lại vang lên tiếng hét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh vốn có này.

Lúc mọi người tập trung lại một chỗ, lại nhìn thấy Mã Bán Tiên bị thương nặng nằm dưới đất, bà nương bên cạnh đã chết rồi.

“Chuyện gì thế này?” Cha của Triệu Nga cầm đèn dầu vội vã chạy tới.

Mã Bán Tiên hơi thở nặng nhọc lắc đầu, mặt trắng bệch, nói: “Cuối cùng vẫn để nó chạy mất.”

Trên người Mã Bán Tiên có mấy vết bị móng vuốt cào, vết cào sâu đến nỗi thấy cả xương. Cô nói: “Súc vật này không phải thứ bình thường.”

“Lúc mới bắt đầu hại chết đàn ông nó vẫn chưa đáng sợ, nhưng đợi đến lúc nó hại cả những cô gái trẻ thì đã trở nên khó đối phó hơn rất nhiều rồi.”

“Nếu như lại để nó hại thêm mấy cô gái nữa, vậy thì thật sự không còn ai trị được nó nữa.”

Cha Triệu Nga kinh hãi hỏi: “Rốt cuộc là thế nào vậy?”

“Nó là một loài hồ yêu.” Mã Bán Tiên thở dài nói: “Lúc mới đầu nó sẽ mang hình hài của một cô gái, chuyên đi quyến rũ đàn ông, hút cạn dương khí của bọn họ đến chết. Đợi đến khi hại được càng nhiều người rồi, nó sẽ biến thành hình dạng đàn ông, đến lúc đó nó sẽ trở nên hung hãn hơn bao giờ hết.”

“Có điều nó bây giờ chỉ có thể hại được những người có mối liên hệ nhân quả với nó mà thôi.”

“Một khi nó hại hết tất cả những người có dính đến nhân quả với nó, thì không gì có thể ngăn được nó nữa. Nó sẽ biến thành một loài yêu ma gây hại cho nhân gian.”

Nghe đến đây, cha của Triệu Nga lại hỏi: “Vậy người có nhân quả với nó là những ai?”

Mã Bán Tiên thấp giọng nói: “Người nhà các người, còn có những người đã từng làm tổn thương nó nữa.”

“Vậy nên làm thế nào?” Ông vội vàng hỏi.

“Ta cũng không có cách gì cả, mọi người tự bảo vệ tốt con gái của mình đi.” Nói xong Mã Bán Tiên liền ôm xác bà nương rời khỏi.

Sau chuyện lần này, người dân trong làng đều nơm nớp lo sợ, ai nấy bảo nhau đem con gái nhà mình giấu đi, nhưng cứ đến tối, vẫn liên tục có người bị tấn công.

Có người nhìn thấy một tên đàn ông khắp người lông lá đen xì vào phòng giết người, kẻ này đao thương bất nhập, rất nhanh đã có mấy cô gái trẻ bị giết hại dã man, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Người nhà của những cô gái này khóc lóc kể lể, thế nhưng mọi người vẫn không làm gì khác hơn được. Lúc bấy giờ vùng Đông Bắc đang hỗn loạn, căn bản không có ai quan tâm đến một ngôi làng ở miền núi hẻo lánh như vậy cả.

Mỗi khi đêm xuống, cha của Triệu Nga đều sẽ lệnh cho những người đàn ông trong nhà đến trông chừng, sợ bà sẽ xảy ra chuyện.

Có người đề nghị gả Triệu Nga đi, như vậy bà sẽ không còn là người nhà họ nữa.

Nhưng cha bà lại lắc đầu, còn chửi ầm lên rằng: “Nó là con gái ta, sống là con gái ta, chết cũng là con gái ta. Cái thứ khốn kiếp đó sẽ không bỏ qua cho nó đâu.”

Ông vừa nói thế xong, ngay đêm hôm đó, đã có một bóng đen xông vào nhà.

Cha Triệu Nga cầm cái cuốc đập tới, bóng đen đó cả người phủ một lớp lông dày, cái cuốc vừa giáng xuống đã bị bật ra. Tất cả đàn ông trong nhà lúc này đều xông đến.

Có điều bóng đen đó lại rất mạnh, từng người một đều bị nó đẩy ra. Kế đó nó xông vào trong phòng, ôm lấy Triệu Nga rồi chạy đi mất.

Mẹ Triệu Nga loạng choạng đuổi theo, trong tay vẫn còn cầm theo cây gậy. Nhưng tốc độ của bóng đen kia rất nhanh, nó hoàn toàn không để tâm đến những người đang vây đánh xung quanh, ôm Triệu Nga biến mất vào trong màn đêm.

“Thôi rồi.” Cha của Triệu Nga ngồi phịch xuống đất bật khóc.

Tất cả mọi người đều biết rằng Triệu Nga lần này chết chắc rồi.

Bóng đen đưa Triệu Nga đến bãi tha ma ở đầu làng, bà liều mạng chống cự, nhưng sức lực của nó vô cùng lớn. Triệu Nga ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy người đó mang ánh mắt giống như dã thú, trong mắt không có chút tình cảm nào của con người, chỉ có sự hung bạo của loài thú hoang.

Lúc Triệu Nga đang khóc lóc ầm ĩ, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kêu của hồ ly, bóng đen đó ngừng chuyển động, đưa mắt nhìn khắp nơi.

Chỉ thấy một con hồ ly đang đi tới, ánh mắt ghim chặt vào bóng đen kia.

Nhìn thấy con hồ ly này, Triệu Nga liền ngẩn người, nó lại đến nữa rồi!

Lần này hồ ly chẳng nói lời gì thừa thải, nó trực tiếp xông đến đánh nhau với bóng đen kia. Thật khó tưởng tưởng nỗi, một con hồ ly vậy mà lại có thể đánh nhau với một bóng đen lớn bằng một người trưởng thành như vậy.

Tiếng cắn xé không ngừng vang lên, hồ ly liều mạng đối đầu với bóng đen. Chỉ là nó cứ bị ném xuống đất hết lần này đến lần khác.

Rất nhanh trên cơ thể hồ ly xuất hiện rất nhiều vết thương, khoé miệng cũng bị rách, máu tươi chầm chầm chảy ra.

Nhưng con hồ ly vẫn cứ xông tới cắn xé bóng đen kia.

Chẳng mấy chốc, hồ ly lại bị ném xuống đất, lần này hơi thở của nó thoi thóp, không còn cử động được nữa, Triệu Nga chạy đến ôm nó vào lòng, khóc thút thít.

Bóng đen chầm chậm bước tới, Triệu Nga sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, ngay lúc này, chợt nghe thấy tiếng hồ ly kêu la không dứt, Triệu Nga giật mình mở mắt ra.

Không biết từ lúc nào xung quanh bãi tha ma đã xuất hiện vô số hồ ly. Chúng xếp thành một vòng tròn dày đặc bao vây toàn bộ nơi này.

Giờ phút này bóng đen mới bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, nó vội vã muốn bỏ chạy, nhưng trong đám hồ ly lại có một người phụ nữ cầm đèn dầu bước ra, chính là vị xuất mã tiên kia.

“Tên cặn bã của nhà họ Hồ cũng nên do họ Hồ bọn ta đích thân ra tay xử lý.” Người phụ nữ chỉ nói vậy, ngay sau đó rất nhiều hồ ly đã xúm đến cắn xé bóng đen kia, bóng đen không ngừng lăn lộn dưới đất, không biết qua bao lâu, nó đã không còn cử động được nữa, nằm im dưới đất, tắt thở.

“Đưa nó cho ta đi.” Người phụ nữ chìa tay ra, muốn đòi lại con hồ ly trong lòng Triệu Nga.

Triệu Nga run rẩy trao nó lại cho người phụ nữ, người đó cười nói: “Đừng lo lắng, nó không chết được đâu. Chút thương tích này với nó chẳng là gì cả, cho nó uống chút rượu là được rồi!”

Triệu Nga thở phào một hơi, không nhịn được bèn hỏi: “Nó là ai vậy ạ?”

“Tam Cữu gia nhà ta.” Người phụ nữ cười nói.

Triệu Nga được đưa về nhà, cùng về với bà còn có xác của bóng đen đó.

Mọi người xách đèn dầu đến nhìn, ai nấy đều bị doạ đến chết khiếp, đó là một người đàn ông cả cơ thể mọc đầy lông đen, nửa người nửa cáo.

Người phụ nữ nói lai lịch của bóng đen này chính là một con hồ yêu.

Chuyện vì sao nó trở thành hồ yêu cũng rất li kì.

Có câu, chó không ăn thịt người. Một con chó bất luận thế nào đi nữa cũng không được ăn thịt người, một khi đã ăn thịt người nó sẽ mãi mãi ghi nhớ mùi vị đó, không cách nào quên được, sau đó nó sẽ chỉ biết tấn công con người, ăn thịt trẻ em. Loại chó như vậy phát hiện con nào sẽ đánh chết con đó.

Thế nhưng trên đường chạy nạn, khắp nơi đều là người chết, khắp nơi đều là chó hoang. Ở thời đại đó, chẳng ai rảnh rỗi để tâm đến chuyện này cả.

Chó ăn thịt người rồi, sẽ mãi mãi ghi nhớ hương vị đó. Mà hồ ly ăn thịt người rồi, sẽ biến thành hồ yêu.

Hồ ly thông thường tu luyện bằng cách làm việc thiện tích đức, hồ yêu lại tu luyện bằng cách hại người.

Trên đường chạy nạn, anh cả của Triệu Nga đánh chết chồng hồ yêu, hồ yêu liền bám lấy hắn, sau đó hại chết con trai hắn, chuyện này xem như đã được làm rõ.

Cha của Triệu Nga xúc động bùi ngùi, cung kính nói lời cảm tạ.

Người phụ nữ đi rồi, trước lúc rời đi còn xin một vò rượu cho con hồ ly kia.

Sau đó, cha của Triệu Nga bắt đầu thờ hồ tiên trong nhà, từ đó cuộc sống bình yên, không xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Về sau, Triệu Nga cũng được gả đi, chỉ là ở bên nhà chồng bà vẫn thờ hồ tiên như khi còn ở nhà.

Đối với chuyện mà mình từng gặp phải, bà đã kể lại cho không ít người nghe. Rất nhiều người nghe xong liền tỏ vẻ coi thường, cho rằng hồ ly chỉ biết hại người.

Nhưng Triệu Nga lại nói, người có người tốt kẻ xấu, hồ ly cũng có chính có tà.

Ở vùng Đông Bắc, hình ảnh của hồ ly lưu lại trong tâm trí mỗi người có thiện có ác.

Hồ tiên báo ân, hồ yêu hại người, xưa nay vẫn là như vậy.

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play