Lúc này trông Trình Hoàng hậu rất mệt mỏi, tay chống đầu ngồi trước bàn. Ngự thiện được chế biến tỉ mỉ trên bàn đã lạnh từ lâu, lớp mỡ nổi lên bề mặt, một tầng ánh sáng trắng ẩn hiện.
“Nương nương…”
Ma ma phía sau khẽ gọi, đáy mắt lộ vẻ đau lòng.
Sau một lúc lâu, cơ thể Trình Hoàng hậu nhúc nhích, tay buông ra, chậm rãi ngẩng đầu, thẫn thờ nhìn đĩa đồ ăn đã nguội chưa hề được động đũa trên bàn, “Canh mấy rồi?”
“Thưa nương nương, canh hai ạ.”
Hôm nay là mùng một, theo lệ thì bệ hạ sẽ ngủ ở chỗ nàng ta. Nhưng giờ này rồi mà bệ hạ vẫn chưa đến. Nàng ta đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài cửa cung.
Đèn lồng đỏ rực, ánh trăng tĩnh lặng.
Nàng ta đứng dựa vào cửa, vẻ mặt buồn bã.
Bởi vì chuyện của phụ thân nên bệ hạ không cho nàng ta thể diện nữa sao? Vậy thì tại thâm cung này, không có thể diện mà đế vương cho, ai còn để ý đến Hoàng hậu này nữa? Chẳng phải là ai cũng có thể khinh thường, không có ai tôn kính sao?
“Nương nương, trời lạnh rồi, ngài đừng đợi nữa.”
Lão ma ma đứng sau nàng ta phủ thêm áo choàng cho nàng ta. Nàng ta kéo chặt áo choàng nhưng vẫn thấy lạnh, cơn lạnh đó toát ra từ tận trong xương cốt, có mặc thêm nhiều quần áo cũng không thể ngăn lại được.
Đột nhiên, hình như nàng ta nghe thấy tiếng gì đó, “Ngươi nghe xem, có phải là có người đang tới chỗ này không?”
Lão ma ma nghiêm túc nghe một lát, sau đó vui mừng nói: “Nương nương, chắc chắn là bệ hạ đã xử lý xong chính sự, đang đến đây rồi.”
Nàng ta cười, nhìn qua bên kia. Quả nhiên nhìn thấy một tiểu thái giám đốt đèn lồng đi trước, giọng của Trương Đông Hải truyền đến, chắc chắn là bệ hạ rồi.
“Thần thiếp gặp bệ hạ.”
Chính Khang đế không ngờ nàng ta sẽ chờ ở cửa cung. Hắn nâng nàng ta dậy, kéo tay nàng ta, nói: “Tay lạnh thế này, thuộc hạ hầu hạ không tận tâm.”
“Không phải bọn họ không tốt, là thần thiếp nóng vội, ngày đêm ngóng trông bệ hạ.”
Nếu là trước kia thì Trình Hoàng hậu sẽ không nói những lời như vậy. Trước khác nay khác, nàng ta của trước kia có thể không cần lấy lòng bệ hạ như các phi tần khác.
Nàng ta là Hoàng hậu, phải có phong thái của chính cung.
Chính Khang đế nắm tay nàng ta, hai người cùng nhau vào điện. Thấy đồ ăn đã lạnh trên bàn, mắt hắn hơi tối lại, “Hôm nay trẫm nhiều tấu sớ, để Hoàng hậu đợi lâu rồi.”
“Bệ hạ, chính sự quan trọng, thần thiếp không quan trọng.”
“Sức khỏe quan trọng, sau này không cần chờ trẫm đâu. Trẫm thấy sắc mặt nàng không tốt, có lẽ là gần đây quá mệt, nàng mau nghỉ ngơi đi.”
Trình Hoàng hậu vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của hắn. Nhưng sau khi nghe được câu tiếp theo, nàng ta cảm thấy trái tim rơi từ trong nước ấm xuống hồ lạnh, cơ thể lạnh phát run.
Chính Khang đế đứng lên, nói: “Nàng không khỏe, ban đêm cần nghỉ ngơi, trẫm không muốn quấy rầy nàng, lát nữa trẫm sẽ đến chỗ San quý nhân.”
Nói xong còn vỗ tay nàng ta, vẻ mặt quan tâm.
Trình Hoàng hậu miễn cưỡng nở một nụ cười, “Thần thiếp đa tạ bệ hạ đã săn sóc, long thể của bệ hạ rất quan trọng, đừng để San quý nhân làm loạn, hãy ngủ sớm.”
Nàng ta cung kính tiễn hắn ra khỏi cửa, nhìn hắn quẹo vào thiên điện bên cạnh, nơi đó là chỗ ở của San quý nhân và Tiết quý nhân.
Ánh sáng chiếu ra từ đèn lồng hắt lên mặt nàng ta, chẳng thấy buồn vui, sự tối tăm trong đôi mắt nàng ta trùng khớp với bóng tối. Thứ sâu và tối như đầm lầy, đang mọc dài như cây mà không phải cây, như dây leo mà không phải dây leo trong mắt nàng ta như muốn đuổi theo níu lấy bóng dáng màu vàng đã đi xa đó.
Thật lâu sau, nàng ta rũ đầu, thở than một tiếng não nề, sau đó về phòng.
Trời đêm tĩnh lặng, một tiếng vang nhỏ cũng nghe thấy rõ.
Nàng ta ngồi trên ghế dựa đặt sát cửa sổ, nghe tiếng thỉnh an vui mừng truyền đến từ thiên điện và cả tiếng nói chuyện yêu kiều kích động vì vui mừng của San quý nhân.
Có thể nghe thấy giọng nhưng mà nói cái gì thì lại không nghe rõ.
Tuy vậy, giọng nói nũng nịu đó và lời nói trầm ổn của đế vương giao hoà như một mũi tên nhọn bắn thẳng vào trái tim nàng ta. Vô cùng đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Tay nàng ta đặt trên đầu gối, đôi tay nắm lại thành quyền, ma sát chặt với váy.
Váy gấm trơn mịn mềm mại, nhưng vùng da mu bàn tay lại ma sát đỏ lên, đau nhói, có thể thấy được nàng ta dùng sức cỡ nào, nhưng nàng ta lại chẳng hề cảm giác được.
Tiếng nói chuyện nũng nịu trong điện đã dần nhỏ đi, chắc là bọn họ đã vào phòng trong.
Phòng trong tất nhiên là cảnh uyên ương đan cổ, sóng đỏ cuồn cuộn.
“Nương nương, đêm đã khuya rồi, nô tỳ hầu hạ ngài đi ngủ nhé.”
Lão ma ma thật sự không đành lòng, biết rõ là nghe sẽ khó chịu thì sao phải tra tấn mình chứ.
Trình Hoàng hậu vịn tay bà ta đứng lên, gật đầu, “Nên đi ngủ rồi.”
Nàng ta thức trắng đêm nghe động tĩnh truyền đến từ bên kia, nghe tiếng kêu nũng nịu quyến rũ của San quý nhân, hình như là San quý nhân muốn tiễn bệ hạ ra ngoài nhưng bị bệ hạ ngăn lại. Ánh mắt nàng ta lạnh lẽo, khoảng một khắc sau mới gọi cung nhân vào, rửa mặt chải đầu xong rồi đến Tường Vân Cung của Thành Thái hậu.
Trong Tường Vân Cung, Thành Thái hậu vừa mới dậy.
“Vẫn là con hiểu chuyện nhất.”
“Gần đây nhi thần thiếu ngủ.” Trình Hoàng hậu nói, nàng ta đỡ Thành Thái hậu thay cho ma ma.
Trong hoàng cung không có bí mật, đêm qua bệ hạ đến sân của Hoàng hậu nhưng lại ngủ qua đêm ở trong phòng San quý nhân. Một là không theo kịp kỳ kinh nguyệt của Hoàng hậu, hai là Hoàng hậu không may có bệnh.
Nguyên do trong đó, không cần phải nói, mọi người đều biết rõ.
Bệ hạ giận Trình gia vì chuyện của Trình Thế Vạn, dẫn đến chuyện hắn không hoà nhã với Hoàng hậu.
“Tuổi nhi thần đã dần cao, đâu có tươi trẻ như các muội muội. Bệ hạ bận rộn làm việc cả ngày, nếu còn phải đối diện với cái mặt già của nhi thần thì chẳng phải là sẽ buồn bực sao. Long thể của bệ hạ vô cùng quan trọng, nhi thần biết.”
Nàng ta nói vậy, Thành Thái hậu không biết nói cái gì cho phải.
Chưa đến một lúc, Đức phi, An phi, Lương phi và các phi tần khác lần lượt đến thỉnh an.
Đức phi đã ở trong cung từ lâu, cũng là trắc phi của bệ hạ khi hắn còn là Thái tử. Nếu để bàn về phân vị, trong cung trừ Hoàng hậu ra thì Đức phi là cao nhất. Nhưng Đức phi khiêm tốn thận trọng, lại chỉ sinh một công chúa, rất được lòng người trong cung.
“Vừa nãy thần thiếp còn đang nói với An phi muội muội là Hoàng hậu nương nương có phúc, Gia Hoà biết mình có thêm một hoàng tỷ nên rất vui. Con bé còn muốn gặp Vân Hiếu công chúa để gia tăng tình tỷ muội.”
Một nửa chữ Hoàng hậu cũng không tin.
Công chúa mà Đức phi sinh ra là vốn đại công chúa, nhưng tuổi Úc Vân Từ lớn hơn đại công chúa. Bệ hạ nhận nghĩa nữ thì đại công chúa không thể gọi là đại công chúa nữa, chỉ có thể gọi phong hào Gia Hoà của công chúa.
“Nói rất có lý, tự dưng bổn cung có được một đứa con ngoan nên rất vui mừng. Nếu không phải Vân Hiếu vẫn phải quản lý Hầu phủ thì bổn cung sẽ thường xuyên triệu con bé vào cung nói chuyện.”
Hoàng hậu sẽ không gọi Úc Vân Từ là đại công chúa khiến Đức phi tấm tức, xưng hô phong hào sẽ không có sai lầm.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Đức phi thật hơn một phần.
An phi đứng bên cạnh, thấy Hoàng hậu nhìn qua đây, nàng ta mỉm cười.
Mắt Trình Hoàng hậu hơi lóe, “Vừa nhìn thấy An phi, bổn cung liền nhớ tới Vân Hiếu.”
“Có thể có một mẫu thân như Hoàng hậu nương nương là phúc của Vân Hiếu công chúa.”
Lúc nói chuyện, mọi người bắt đầu ngồi xuống.
Vừa nãy lúc bọn họ nói chuyện, Lương phi đang xem diễn. Dạo gần đây tâm trạng nàng ta rất tốt. Trình gia bại rồi, vị trí Hoàng hậu có ngồi vững được hay không thì vẫn chưa biết được.
“Vừa nãy trên đường đến đây đi qua cung điện của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe thấy các cung nữ đang bàn tán, nói là hôm qua San quý nhân nhận được long sủng, đến bây giờ vẫn chưa dậy. Thần thiếp nghĩ, Hoàng hậu nương nương đúng là người hào phóng, rất chiều chuộng người dưới.”
Trình Hoàng hậu nghe nàng ta nhắc đến chuyện hôm qua, vẻ mặt hờ hững. Lúc vào cung Lương phi vẫn là lương đệ của thái tử, ỷ vào Phương Thái hậu là mẫu thân ruột của bệ hạ, cậy sủng mà kiêu, ngay cả Thái tử phi cũng chẳng coi ra gì.
Hơn nữa sau mấy tháng nàng ta mang thai Thái tử, Lương phi cũng có thai, cái này càng khó lường hơn.
Nếu không phải Hoàng hậu lúc đó là Thành mẫu phi thì e là Thái tử của nàng ta rất khó sinh ra bình an.
“Bổn cung là người thế nào, chắc Lương phi muội muội hiểu rõ nhất. Nhớ trước đây lúc bệ hạ vẫn là Thái tử, muội muội mới vào Đông Cung, suốt ngày khóc la không ngủ được. Bổn cung khuyên bệ hạ đến phòng muội, niệm tình muội thừa sủng mệt nhọc nên ngày nào cũng để muội ngủ đến khi mặt trời lên cao.”
Sắc mặt Lương phi không tốt lắm, mệt Hoàng Hậu vẫn còn nhớ mấy chuyện năm đó.
Nàng ta ngượng ngùng, “Nương nương nhớ rõ quá.”
“Có chuyện nào của từng người các muội mà bổn cung không nhớ rõ đâu.”
Trong mắt Trình Hoàng hậu có ý cười, như là tùy ý liếc qua nhìn An phi.
An phi ngồi rất đoan trang, nở nụ cười nhạt. Nàng ta tiến cung sau khi bệ hạ đăng cơ, muộn hơn Đức phi Lương phi.
Thành Thái hậu ngồi trên cao vẫn luôn lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, không hề chen vào nói câu nào. Đến khi Lương phi bại trận, Trình Hoàng hậu chiếm thượng phong, bà mới lên tiếng.
“Đều là người hầu hạ bệ hạ cả, hôm qua San quý nhân vất vả, hôm nay dậy muộn một chút cũng là chuyện bình thường. Bất cứ ai trong số các ngươi, chỉ cần có công hầu hạ bệ hạ, có nhiều ân sủng hơn một chút thì có sao? Hơn nữa San quý nhân là người trong cung của Hoàng hậu, ai gia tin nó là một người hiểu chuyện hiểu quy củ.”
“Thái hậu nương nương nói phải.”
Xem như chuyện của San quý nhân đã xong, các phi tần ngồi một lát rồi đồng thời cáo lui đến chỗ Phương Thái hậu thỉnh an. Còn Trình Hoàng hậu đỡ Thành Thái hậu về nội điện.
Đề cân bằng Thái hậu ở hai cung nên Trình Hoàng hậu luôn luân phiên thỉnh an.
Ví dụ như hôm nay ở chỗ Thành Thái hậu thì ngày mai đến chỗ Phương Thái hậu.
“Hậu cung nhiều việc, con không cần ở đây với ai gia đâu.”
Trình Hoàng hậu ngồi cạnh Thành Thái hậu, rót trà cho bà, ”Nhi thần thích ở bên mẫu thân, các muội muội đều là tri kỷ, ai cũng quy củ, nhi thần rất yên tâm.”
“Con ấy à…”
Thành Thái hậu muốn nói lại thôi, lắc đầu, “Nên chú ý chỗ Thái tử nhiều hơn.”
“Nhi thần tạ ơn mẫu hậu đã nhắc nhở.” Ánh lệ dâng lên trong đôi mắt Trình Hoàng hậu, “Chuyện gì mẫu hậu cũng luôn nghĩ cho nhi thần…”
“Ai gia không nghĩ cho con thì còn nghĩ cho ai? Con là đích thê, Thái tử là đích trưởng tôn của ai gia. Chỉ có những hạng người không ra gì mới không phân biệt đích thứ, muốn lấy thứ thay đích.”
Thành Thái hậu vỗ tay nàng ta, nói lời thấm thía.
Trình Hoàng hậu không nhịn được nữa, nước mắt lăn xuống.
“Lời mẫu hậu nói, nhi thần nhớ kỹ rồi ạ.”
“Con vẫn còn rất nhiều thời gian, bây giờ Thái tử là quan trọng nhất. Chỉ cần Thái tử tốt thì con sẽ tốt, chắc con hiểu những gì ai gia nói. Chỗ ai gia không cần con hầu hạ, con có lòng này thì nên đến chỗ Thái tử nhiều hơn, thân thiết với bệ hạ hơn.”
Nói xong, Thành Thái hậu thở dài một hơi thật sâu.
Trình Hoàng hậu đứng dậy, nghiêm túc hành lễ, “Mẫu hậu, nhi thần biết rồi ạ, nhi thần xin cáo lui.”
Ra khỏi Tường Vân Cung, sắc mặt nàng ta đã khôi phục vẻ ban đầu.
“Đi thôi, đến Đông Cung.”
Các cung nữ hiểu ý, đoàn người hướng đến Đông Cung. Từ Tường Vân Cung đến Đông Cung gần như phải xuyên qua nửa cái hoàng cung. Trên đường đi, núi giả cây tùng, lá rụng hoa thơm.
Càng tới gần Đông Cung, cây cối càng ít đi. Đông Cung khá giống tiền điện của bệ hạ, gần như không trồng cây. Nếu có thì chỉ là mấy tảng đá đặc sắc, núi giả và sân trống.
Đúng lúc Thái tử đang ở Đông Cung, Thái tử phi ở bên cạnh.
Thái tử phi là chất nữ của nhà mẫu thân của Trình Hoàng hậu, Trình gia vừa sụp đổ, Thái tử phi sống rất khổ sở. Nhìn thấy Trình Hoàng hậu, nàng ta vui mừng khôn xiết.
“Mẫu hậu, sao người lại tới?”
“Mẫu hậu đến thăm các con.”
Thái tử phi đỡ nàng ta ngồi xuống, còn mình thì đứng bên cạnh.
“Các con cũng ngồi đi, có tin tức gì truyền đến từ chỗ phụ thân con không?”
“Thưa mẫu hậu, bệ hạ khai ân, để Trình gia an táng tổ phụ trước rồi dọn khỏi phủ tư mã. Phụ thân nói đã tìm được nhà ở phía nam kinh thành, rất thanh tĩnh.”
Thế lực Trình gia lớn mạnh, căn cơ vững vàng, trong cung vẫn còn Hoàng hậu và Thái tử, bệ hạ không thể tuyệt tình như với Úc Lượng. Ngoài tòa nhà và đồ ban thưởng bao năm qua bị tịch thu ra thì những thứ khác đều có thể giữ lại.
Cũng không nói là tước đi mấy chức quan của Trình gia, ngay cả Thái tử phi cũng tin rằng, một ngày nào đó, Trình gia sẽ khôi phục.
Nhưng Trình Hoàng hậu không lạc quan được như nàng ta, bệ hạ là người thế nào? Dù muốn xử lý Trình gia thì cũng sẽ không vội vàng. Người làm đế vương, không chỉ nghiêm minh, còn phải suy xét cân nhắc.
“Vậy cũng được.”
“Mẫu hậu, nhi thần chỉ buồn thay tổ phụ… người mang danh anh hùng cả đời…”
“Đừng nói mấy lời này nữa, càng không thể để cho người khác nghe thấy.” Trình Hoàng hậu dặn dò, mang danh anh hùng cái gì? E rằng trong mắt người đời, phụ thân là người lừa đời lấy tiếng, vong ân phụ nghĩa.
Thái tử phi lau nước mắt, “Nhi thần cũng chỉ dám nói trước mặt mẫu hậu, ở bên ngoài nửa chữ cũng không dám nói.”
“Con biết là tốt, lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Thái tử phi vâng lời đứng dậy, chắc chắn mẫu hậu có chuyện muốn nói với Thái tử. Nàng ta kính cẩn nghe lời lui ra ngoài, còn đóng cửa lại cho bọn họ.
Vừa nãy Thái tử chưa nói câu nào, lúc này sắc mặt vô cùng sốt ruột. Hắn không phải Thái tử phi, đương nhiên sẽ không nhìn nhận vấn đề qua vẻ bề ngoài. Trình gia đã sụp đổ, tức là bọn họ đã mất đi chỗ dựa.
Sở dĩ bệ hạ vẫn chưa động đến bọn họ là bởi vì nhà mẹ đẻ có tội, tội chưa kịp xuất giá nữ nhi theo lệ thường. Một khi bọn họ lại xảy ra chuyện, e rằng…
“Mẫu hậu, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Không thể trách hắn nóng vội, xảy ra chuyện thế này, vị trí Thái tử của hắn đang tràn ngập nguy cơ. Phía dưới có Nhị hoàng đệ luôn như hổ rình mồi, trong cung còn có Hoàng tổ mẫu muốn giúp Nhị hoàng đệ lên ngôi.
Sao có thể không khiến lòng hắn nóng như lửa đốt chứ?
“Hoàng nhi, con phải bình tĩnh. Tình thế trước mắt không tốt, mỗi một hành động của con đều phải cẩn thận gấp đôi, tuyệt đối không thể để cho người khác nắm được nhược điểm. Chỉ cần con tốt thì dù bọn họ có nhảy lên cao hơn nữa cũng không có tác dụng.”
Mặt Trình Hoàng hậu trắng bệch, nàng ta đang cố gắng làm bản thân trông thật trấn định.
Nàng ta không thể cuống, nếu nàng ta cuống rồi, vậy Thái tử phải làm sao?
“Mẫu hậu, cái này nhi thần biết. Nhưng Trình gia…”
“Chuyện của Trình gia, chúng ta không thể nhúng tay vào. Bệ hạ đã hạ thánh chỉ, tất cả không thể sửa đổi nữa rồi. Con yên tâm, bệ hạ là minh quân, sẽ không giận chó đánh mèo vô cớ. Chỉ cần con bình thường thì người khác sẽ không làm gì được chúng ta.”
Thái tử đã yên tâm hơn, mẫu hậu nói đúng. Hắn là Thái tử, chỉ cần hắn không phạm phải sai lầm, phụ hoàng sẽ không có ý định khác.
“Nhưng mẫu hậu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Dù nhi thần không gây chuyện thì cũng khó tránh chuyện sẽ không ập xuống đầu chúng ta. Chỗ Hoàng tổ mẫu…”
Hắn vừa nói, Trình Hoàng hậu đã hiểu ý hắn.
Hễ Trình gia rơi đài, kẻ vui mừng nhất chính là Phương gia.
Cơ hội tốt thế này, Phương Thái hậu và Phương gia sẽ không bỏ qua.
“Những việc này con đừng quan tâm, mẫu hậu đã có suy tính rồi.”
Đêm dài lắm mộng, nàng ta lo không biết Phương gia sẽ dùng thủ đoạn gì. Nàng ta và Thái tử đã mất chỗ dựa, không thể chịu thêm được chút mưa gió nào nữa.
Nếu Thái tử có thể đăng cơ ngay bây giờ…
Không sai, tạm thời bệ hạ sẽ không động đến mẹ con bọn họ. Nếu trong lúc này Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ, thì dù Phương gia có dùng thủ đoạn gì cũng không có tác dụng.
Ánh mắt nàng ta chợt trở nên sắc bén, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, che dấu ánh lệ trong mắt.
“Nhi thần nghe nói hình như dạo này Nhị hoàng đệ thường đến Cẩm An Hầu phủ.”
Thái tử chần chờ lên tiếng, ngắt mạch suy nghĩ của Trình Hoàng hậu.
“Nó… là người mắt sắc. Nhưng con yên tâm, ngay cả bổn cung cũng không nhìn thấu Cảnh Tu Huyền, có thể thấy được hắn không phải là người dễ bị khống chế. Người như vậy, tất nhiên sẽ không bị người khác đả động chỉ bằng dăm ba câu. Trước kia bổn cung còn oán trách phụ hoàng con vì vô cớ nhét cho bổn cung một nữ nhi. Nhưng bây giờ, xem ra là nhờ họa được phúc, rảnh rỗi thì con hãy qua lại với Cẩm An Hầu nhiều hơn. Vân Hiếu là nghĩa muội của con, theo lý thì hắn nên đứng về phía chúng ta.”
Nàng ta vừa nói vậy, sắc mặt Thái tử tốt lên nhiều.
“Nhi thần biết nên làm thế nào.”
Trình Hoàng hậu gật đầu, nhìn thấy một mỹ nhân cung trang màu hồng phấn đi qua bên ngoài, mắt nàng ta chợt tối lại, “Thái tử, bây giờ con không thể để bất cứ kẻ nào nắm được cái gì. Những thứ gây họa đó, tuyệt đối phải trông thật kỹ.”
“Vâng, thưa mẫu hậu.”
Thái tử cúi đầu đáp lời, suy nghĩ về mỹ nhân mới đến mà hắn ta không hề ngó tới.
Trình Hoàng hậu ở lại khoảng một canh giờ mới đi.
Sau khi nàng ta đi, không biết Thái tử phi đã nhận được tin tức gì mà vội vàng đến báo cho nàng ta. Nghe Thái tử phi nói xong, sắc mặt nàng ta vẫn bình tĩnh, nàng ta đã dự đoán được từ lâu là sẽ như vậy nên cũng không giật mình.
Thái tử phi nói về chuyện Phương gia đến Trình gia từ hôn.
Vốn dĩ Phương gia không muốn thế tử cưới Trình Bát, tính của Trình Bát không chỉ thế tử không thích, cả Phương gia lão phu nhân và phụ mẫu của thế tử đều không thích.
Giờ thì khéo, Trình gia xảy ra chuyện, bọn họ không cần để thế tử chịu thiệt thòi nữa, nhất định phải từ hôn.
Trình gia không muốn, nhà mình đang làm tang mà Phương gia tới từ hôn, rõ là cố ý bỏ đá xuống giếng. Hai nhà loạn lên, thậm chí Trình phu nhân còn nói cái gì mà, cho dù nữ nhi mình có chết cũng phải nâng vào cửa Phương gia.
Người Phương gia tức sôi máu, nói là có chết cũng không đồng ý cho người vào cửa.
Mọi chuyện đi vào bế tắc, cứ nói đến cái chết, không có ai kiêng kỵ đến người đang bị bàn tán.
Trình Bát lén lút chạy đi, nhân lúc không có ai chú ý bèn chuồn êm ra ngoài. Nàng ấy đi lang thang trên phố, không có mục tiêu, thất hồn lạc phách, không còn cảm giác tùy tiện của trước kia nữa.
Đi mãi đi mãi, bèn đi đến Cẩm An Hầu phủ.
Nàng ấy không dám gọi cửa, len lén đến cửa sau, quanh quẩn ở đó. Mấy lần lấy hết can đảm gõ cửa nhưng đều rụt tay lại. Bây giờ mình không còn là tiểu thư của phủ tư mã nữa, liệu họ Úc có khinh thường mình hay không?
Nghe hạ nhân báo lại, Úc Vân Từ lặng lẽ thở dài.
Nói thật, nàng cũng không thích tính Trình Bát lắm.
Nàng đã quyết định phân rõ giới hạn với Trình gia.
Nhưng mà lòng đồng tình của nàng đang quấy phá, nàng nghĩ, dù là Trình gia hay là Phương gia, bọn họ đấu đi đấu lại, tính kế lẫn nhau, đều coi Trình Bát như một quân cờ.
Thật ra Trình Bát là người đáng thương.
“Đi thôi, đi xem xem.”
Nàng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, bèn dẫn Thải Thanh ra cửa sau.
Trình Bát đang định đi, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó nhìn thấy gương mặt mỹ nhân phù dung kia.
“Sao? Qua cổng không vào, không giống tác phong của ngươi.”
“Cảnh phu nhân.”
“Gọi Cảnh phu nhân cái gì, không phải trước kia gọi ta là họ Úc sao.”
Trình Bát nghiêm túc nhìn nàng, không hề nhìn thấy một chút khinh thường nào trong đôi mắt nàng, bèn cười, “Quả nhiên ta không nhìn nhầm người, ngươi không giống những người khác. Nhưng ta thật sự không thể đi vào trong ngồi, ta đang mang đạo hiếu, còn sắp phải từ hôn. Toàn thân đen đủi, thật sự không thể mang vào trong phủ các ngươi.”
“Từ hôn?”
“Không sai, Phương gia muốn từ hôn, nương và các ca ca tẩu tử của ta đều không đồng ý.”
Tuy rằng Úc Vân Từ đã sớm đoán được cuộc liên hôn của hai nhà sẽ đổ bể, nhưng không ngờ rằng Phương gia lại vội vàng như vậy.
“Vậy còn ngươi?” Nàng hỏi.
Ý cười của Trình Bát sâu hơn, mắt nàng ấy híp lại, vẻ mặt trào phúng, “Vẫn là ngươi hiểu ta, đương nhiên ta chỉ ước được từ hôn. Có điều theo ý nương ta thì xem ra chuyện này sẽ lằng nhằng mất thời gian lắm. Dù ta có chết cũng không trốn thoát được cuộc hôn nhân này.”
“Nói nhảm cái gì đấy, cứ chết chết, rất rủi. Theo ta thấy thì chắc chắn sẽ từ hôn, có lẽ nương ngươi muốn kiếm được vài lợi ích. Chỉ cần Phương gia cho đủ lợi ích thì bà ấy sẽ tự khắc đồng ý.”
“Chỉ có ngươi nhìn thấu.”
Trình Bát nỉ non, cảm xúc lại tụt xuống.
Một lát sau, nàng ấy ngẩng đầu, “Nói chuyện với ngươi, ta cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Ngươi không biết đâu, gần đây ta cảm thấy mình sắp điên mất.”
Còn nguyên nhân vì sao thì nàng ấy không nói kỹ.
Thật ra nàng ấy không nói thì Úc Vân Từ cũng nghĩ ra được.
Trình Bát là con vợ lẽ được làm đích nữ, lúc Trình tư mã còn sống, tất nhiên Trình phu nhân sẽ không làm gì. Bây giờ Trình tư mã chết rồi, Trình phu nhân không cần giả vờ nữa, cuộc sống của Trình Bát sẽ tụt dốc không phanh.
Hai người, một người đứng ở cửa, một người đứng ngoài cửa, cứ nhìn nhau như vậy.
“Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?”
“Ta còn có thể tính toán gì? Một nữ tử chưa xuất giá, phụ thân chết nghe theo huynh, phải xem bọn họ muốn làm gì với ta đã.”
“Dù là thời điểm nào thì cũng không được để bản thân chịu thiệt.”
Trình Bát cười chua xót, “Cái này ta biết, đa tạ ngươi. Ta ra ngoài lâu rồi, phải đi thôi.”
Nói xong nàng ấy nghiêm túc thi lễ, sau đó xoay người đi.
Nàng ấy không mặc đồ đỏ quen thuộc mà là đồ trắng. Phong thái hăng hái phí phách đã biến mất, thay vào đó là bờ vai suy sụp.
Không có tuấn mã bên cạnh, không có sắc mặt phấn chấn. Bóng dáng đã đi xa kia như bị hiện thực đè nén đến mức sụp đổ, kéo theo bước chân nặng trịch, cuối cùng không thể thẳng lưng được nữa.
Úc Vân Từ lẳng lặng nhìn theo, đột nhiên thấy hơi thương cảm.
Nàng nghĩ, có lẽ Trình Bát hừng hực như lửa kia không thể quay về được nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT